THƯ GỬI ÁNH TRĂNG

Chương 5



Không để ý đến biểu cảm phức tạp của Vu Cẩn, tôi ghé sát lại, hít hà hương thơm tỏa ra từ món ăn trên đĩa.

“Cẩn thần quả nhiên danh bất hư truyền, người đã đẹp, chữ cũng đẹp, chữ đẹp thì thôi đi, đến đồ ăn cũng thơm nức.”

“Làm sao bây giờ, anh có sức hút lớn như vậy, em chẳng nỡ rời xa nữa rồi.”

Biểu cảm của Vu Cẩn cuối cùng cũng thay đổi, anh nhìn tôi, chậm rãi nói: “Vậy thì đừng rời đi, cứ ở bên anh mãi nhé.”

Tôi chỉ cười mà không đáp, coi như anh đang nói đùa.

8.

Thứ hai, sau khi tan học, khi tôi bước ra từ toà dạy học bất chợt nghe thấy có ai đó gọi tên mình.

“Viên Mãn!”

Tôi quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy Hứa Sâm Tự.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác gió, lớp thạch cao ở chân phải đã được tháo bỏ. Kiểu tóc gọn gàng, rõ ràng là đã chăm chút kỹ lưỡng.

Hứa Sâm Tự nhanh chóng sải bước đến bên tôi, thu hút không biết là bao nhiêu ánh nhìn xung quanh.

Thế nhưng không biết có phải gu thẩm mỹ của tôi đã cao lên hay không, mà tôi cứ cảm thấy anh ta trông trau chuốt quá mức. Dáng người cũng chẳng vững chãi như Vu Cẩn, cứ gầy gò như giá đỗ vậy.

Giấu đi sự chê bai trong lòng, tôi mỉm cười chào hỏi:”Đàn anh, chân anh hồi phục rồi à?”

“Hôm qua vừa mới tháo bột, vừa khỏi thì liền đến tìm em.”

“Tìm em?”

“Đúng vậy, anh muốn mời em đi ăn một bữa, coi như là cảm ơn vì lần trước đã cho anh mượn xe lăn.”

“Anh khách sáo quá, nhưng mà hôm nay em không có thời gian rồi.”

Có lẽ là không ngờ tôi sẽ từ chối, Hứa Sâm Tự cau mày tỏ vẻ khó chịu: “Em đang giận anh à?”

Tôi: “?”

Anh ta giải thích: “Thật ra, sau khi kết bạn với em thì tài khoản của anh đã bị hack rồi.”

Vậy sao?

Tôi có chút buồn cười.

“Thật à? Nhưng mà số đó trước đây rõ ràng…”

“Chuyện trước đó không liên quan gì đến anh!”

Hứa Sâm Tự nhanh chóng chặn lời tôi, bày ra kỹ năng diễn xuất chẳng kém gì ảnh đế mà tỏ vẻ tức tối:

“Đám hacker này đúng thật là quá đáng! Sau đó thì anh đã đổi số khác rồi, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội báo lại cho em. Người đó…có nói cái gì khó nghe với em không?”

Tôi mơ hồ đáp: “Cũng không tệ lắm.”

Thấy tôi không tức giận, Hứa Sâm Tự thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy thì chúng ta kết bạn lại đi, khi nào em rảnh thì hẹn nhau ăn cơm.”

Tôi khẽ cong khóe mắt, nở nụ cười hời hợt: “Được thôi!”

Tuy tôi hoàn toàn không có ý định hẹn ăn cơm riêng với Hứa Sâm Tự, nhưng nói bận cũng không phải lừa anh ta.

Tối nay chính là buổi học tiếng Pháp cuối cùng trong kỳ này của Vu Cẩn.

Sau khi kết bạn với Hứa Sâm Tự xong, tôi lập tức chụp lại màn hình trang cá nhân của anh ta gửi cho “nam thần”.

[Hứa Sâm Tự nói tài khoản này bị hack rồi, vậy rốt cuộc anh là ai?]

[Trò chuyện với tôi lâu như vậy, rốt cuộc có mục đích gì?]

Gửi tin nhắn xong, tôi kiên nhẫn chờ đợi phản hồi.

Thế nhưng, người trước đây luôn trả lời tôi trong chớp mắt, lần này lại im lặng rất lâu.

Khi gần đến nhà của Vu Cẩn, tôi lại gửi thêm một dấu chấm hỏi.

Ngay sau đó, giao diện trò chuyện đột nhiên hiện lên dấu chấm than đỏ.

Ch tiệt!

Vu Cẩn vậy mà lại dám xoá tôi!

Tôi đoán anh ấy chắc chắn đang hoảng rồi.

Không biết khi nhìn thấy tôi, anh ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ…mong chờ thật.

Thế nhưng tôi không ngờ rằng, ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Vu Cẩn liền nhấc bổng tôi lên.

Tôi giật mình, theo bản năng kẹp chặt hai chân quanh eo anh ấy.

Vu Cẩn một tay đỡ lấy hông tôi, tay kia giữ chặt cằm tôi, rồi trực tiếp cúi xuống hôn.

Đôi mắt anh đỏ hoe, trên mặt không giấu nổi vẻ hoảng loạn.

Tôi sững sờ trong giây lát, nhưng rồi chợt nhớ ra – theo như kịch bản, thì lúc này tôi vẫn đang trong giai đoạn “chưa biết” nam thần rốt cuộc là ai.

Vì thế, tôi thả lỏng người, tận hưởng nụ hôn có phần mãnh liệt này.

Mãi một lúc lâu sau, hơi thở của Vu Cẩn mới dần ổn định lại.

“Đừng theo đuổi nữa, được không?”

“Không theo đuổi ai?”

Anh ấy dường như rất không muốn nhắc đến cái tên đó, chỉ thấp giọng nói:

“Em biết mà.”

Tôi bật cười trước dáng vẻ này của anh.

“Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này? Chẳng phải trước đây chúng ta đã nói rồi sao? Chuyện của chúng ta, không nói cho anh ta biết.”

Tôi ghé sát tai Vu Cẩn, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua.

“Bây giờ lại đột nhiên nhắc lại, chẳng lẽ định tranh giành em với anh em của mình thật à?”

Vu Cẩn run lên một chút, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm hơn.

“Đúng vậy, em đồng ý không?”

Tôi đẩy anh ra, cười trêu, “Đừng quậy nữa, vào học trước đã.”

Nhưng Vu Cẩn không hề động đậy.

Ngay lúc tôi vùng vẫy, định nhảy xuống khỏi người anh, cả người lại bị nhấc bổng lần nữa.

“Không đồng ý? Vậy anh cứ muốn tranh đấy.”

Sau đó, thỉnh thoảng Hứa Sâm Tự lại nhắn tin cho tôi, hỏi tôi khi nào có thời gian đi ăn cùng nhau.

Nói ra cũng lạ.

Trước đây khi tôi theo đuổi anh ta, Hứa Sâm Tự lúc nào cũng tỏ vẻ thờ ơ và tuỳ hứng.

Bay giờ tôi không còn nhiệt tình nữa, thì anh ta ngược lại có vẻ rất hứng thú.

Tôi không nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến chuyện tôi học trường nào, mà chỉ đơn thuần là do lòng tự tôn của Hứa Sâm Tự mà thôi.

Anh ta không chấp nhận được việc người con gái đã từng mãnh liệt theo đuổi mình lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt.

Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Vu Cẩn đã đặt sẵn chỗ ở một nhà hàng Pháp, nói là muốn cảm ơn công lao dạy dỗ của tôi.

Nhưng nhìn từ những hành động trước đó của anh ấy, tôi đoán người này đang muốn chính thức tỏ tình với tôi thì đúng hơn.

Tôi giả vờ như không hiểu, “Nếu như học trò đã có lòng mời khách, thì cô giáo đương nhiên cũng không thể vắng mặt.”

Sau đó, tôi liền nhắn tin hẹn Hứa Sâm Tự đến gặp mặt, địa điểm cũng là ở nhà hàng này.

Sắp qua năm mới rồi, vở kịch này cũng nên có một cái kết.

Bàn đặt trước được chuẩn bị rất cẩn thận, rượu sâm banh đi kèm với hoa hồng, trông lãng mạn biết bao.

Tôi cong khóe môi ngồi đối diện Vu Cẩn, chống cằm bằng một tay nhìn anh ấy: “Anh đã từng bị ai lừa dối chưa?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Vu Cẩn sững lại, biểu cảm có chút cứng đờ: “Em nói gì cơ?”

“Chỉ là đột nhiên nghĩ đến nên hỏi thôi. Nếu anh phát hiện ra có người lừa dối mình, thì anh sẽ làm gì?”

Bàn tay cầm thực đơn của Vu Cẩn siết chặt hơn một chút: “Còn phải xem lời nói dối đó là thiện ý hay ác ý nữa.”

Tôi cười nhạt một tiếng: “Lừa dối mà cũng phân ra hai bên thiện với ác sao?”

“Có lẽ ban đầu người đó nói dối vì yêu, vậy thì cũng có thể thông cảm.”

“Lấy danh nghĩa tình yêu để lừa dối thì không còn là lừa dối nữa sao? Vậy người bị lừa cũng thật xui xẻo, bị kiểu người như vậy yêu.”

“Còn em thì sao?” Vu Cẩn mím môi, “Nếu em phát hiện có người lừa dối mình, em sẽ làm


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!