Lúc này, cô ta giận dỗi trách móc: “Rõ ràng là thích em hơn nhưng lại muốn ở bên cô ta.”
Tống Hiểu Minh cười nói: “Thế nào? Em giúp anh tìm việc làm để giải quyết hộ khẩu à?”
Cô đàn em rõ ràng không để tâm, cô ta cười hì hì nói: “Không sao, dù sao anh có kết hôn thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục, em cũng không ngại.”
“Nhưng anh chú ý một chút, đừng để bị bắt quả tang.” Mặc Nhu Nhu nói: “Em không muốn làm căng với đàn chị Lâm đâu, chị ấy tốt với em lắm, em vừa khóc bảo chưa bao giờ dùng túi hiệu, chị ấy đã đồng ý tặng em một cái nhân dịp sinh nhật rồi.”
Tống Hiểu Minh nhàn nhạt nói: “Loại ngu coi tiền như rác như vậy cũng không có nhiều.”
“Cho nên anh Hiểu Minh thật may mắn! Nắm bắt cơ hội vững chắc, ít nhất cũng giảm được hai mươi năm phấn đấu.”
Bọn họ cười đùa với nhau.
Trong nhóm chat im lặng như bãi tha ma.
Tôi hít một hơi thật sâu, như thể có nhiều luồng không khí tràn vào phổi thì tôi sẽ càng bình tĩnh.
Tôi nhẹ nhàng nói với bạn cùng phòng:
“Thêm tớ vào nhóm đi.”
Khi tên tôi xuất hiện trong nhóm, mọi người đều im lặng.
Một lúc sau, có một cô bạn chơi thân với tôi mới mở lời:
“Lâm Yên, cậu ổn chứ?”
“Con trai trong ký túc xá bọn tớ đều cảm thấy thằng đó thật là rác rưởi.” Bạn trai của cô ấy cũng lên tiếng trong nhóm.
Bạn nam cùng phòng của cậu ấy tiếp lời:
“Chết tiệt, đợi Tống Hiểu Minh quay lại bọn tớ sẽ cùng nhau đánh cho hắn một trận.”
“Thằng khốn này làm mất mặt tất cả chúng ta.”
Trong nhóm càng mắng càng dữ dội.
Tôi bình tĩnh gõ từng chữ:
“Đàn chị, trước tiên phiền chị tắt cuộc họp giúp em.”
Trợ giảng cũng trong nhóm, vài giây sau, cuộc họp đã được kết thúc.
“Cảm ơn mọi người, tớ hy vọng mọi người có thể giả vờ như không biết chuyện này.”
Các chị em của tôi sốt sắng.
“Yên Yên, đừng nói là cậu không thèm tính toán mà muốn sống mơ hồ như vậy với hắn ta đấy!”
“Bây giờ các cậu mới chỉ đính hôn thôi, tuy tổn thất không nhỏ nhưng kết hôn rồi sẽ còn tồi tệ hơn!”
“Ngoại tình lần một thì sẽ có lần hai, có khi còn nhiều hơn thế!”
Tôi nhấn giữ nút ghi âm, nói khẽ:
“Tớ sẽ không kết hôn với hắn, nhưng tớ cũng sẽ không lập tức chia tay.”
“Những thứ mà hắn đã lừa dối chiếm đoạt từ tớ trong những năm qua, tớ sẽ đòi lại từng thứ một.”
02.
10 phút trước khi hết giờ, Tống Hiểu Minh cầm điện thoại lên để điểm danh, nhưng phát hiện ra buổi họp đã sớm kết thúc.
Trên điện thoại còn có cuộc gọi nhỡ từ tôi.
Hắn lập tức gọi lại cho tôi. Tôi nhấc máy và nghe thấy giọng hắn có chút căng thẳng và dò xét rõ ràng.
“Sao nay lớp lại tan sớm thế?” Hắn hỏi: “Sao em lại gọi điện cho anh giữa tiết vậy?”
Tôi cố gắng giữ giọng bình thản: “Chị trợ giảng không khỏe lắm nên đã kết thúc tiết học sớm.”
“Vậy sao em lại gọi cho anh?”
“Không có gì đâu, chỉ muốn hỏi xem anh tan học rồi có muốn đi ăn thịt nướng với em không.”
Tôi nghe thấy giọng của Tống Hiểu Minh nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác: “Hôm nay anh phải làm bài test thực tập, mai anh sẽ đi cùng em, ngoan nào.”
Tôi nhẹ nhàng giận dỗi vài câu rồi cúp máy.
Nói cho cùng, cơ hội thực tập tại Công ty Chứng khoán hàng đầu này của Tống Hiểu Minh cũng là do ba tôi tìm cho hắn.
Tống Hiểu Minh vừa nói chuyện với tôi xong, vẫn không yên tâm đi tìm chị trợ giảng.
“Chị trợ giảng, chị đã khỏe hơn chưa?”
Hắn đang dò xét, xem tôi có lừa hắn hay không.
Mà chị trợ giảng đã sớm thống nhất lời nói với tôi, không bỏ sót chi tiết nào: “Ngủ một giấc đã thấy khá hơn nhiều rồi, có gì không hiểu thì có thể hỏi riêng chị nhé.”
Chị trợ giảng chuyển đoạn hội thoại cho tôi:
“Giờ thì Tống Hiểu Minh chắc đã yên tâm rồi.”
Tôi cầm điện thoại, bình tĩnh trả lời: “Không, không đơn giản như vậy đâu.”
Chút nữa Tống Hiểu Minh sẽ về ký túc xá, hắn chắc chắn sẽ tìm hiểu từ ba người bạn cùng phòng.
Trong ba người đó, có một người là bạn trai của bạn tôi, cậu ấy lén ghi âm một đoạn gửi cho tôi.
Quả nhiên, vừa về đến ký túc xá, Tống Hiểu Minh đã hỏi ngay:
“Hôm nay lớp giảng bài tập không điểm danh đúng không?”
“Hả? Không điểm danh đâu.” Ba người bạn cùng phòng, người thì chơi game, người thì đọc truyện, người thì ngủ gật, ai nấy đều tỏ ra không quan tâm.
Đợi Tống Hiểu Minh ra ngoài, họ mới bừng tỉnh, đồng loạt đứng bật dậy.
“Loại rác rưởi!”
“Sau này đừng chơi bóng rổ với hắn nữa, không thì các bạn nữ cho rằng bọn mình cùng một loại với hắn.”
Mọi người đều diễn kịch rất tốt, Tống Hiểu Minh bị lừa mà không hay biết gì, hoàn toàn tin rằng hôm đó không có gì bất thường xảy ra.
Còn người cảnh giác kém hơn Tống Hiểu Minh chính là Mạc Nhu Nhu, mời tôi tham dự party sinh nhật của cô ta.
Lý do rất đơn giản, trước đó cô ta cứ vuốt ve túi Chanel của tôi, lúc thì khen ngợi hâm mộ tôi, lúc thì tự thương hại bản thân, cuối cùng khiến tôi mềm lòng và hứa sẽ tặng cô ta một chiếc nhân dịp sinh nhật.
Cô ta mời tôi đến bữa tiệc sinh nhật, chẳng qua là muốn thúc giục tôi nhanh chóng thực hiện lời hứa của mình.
Tôi đã đồng ý.
Rất nhanh, ngày sinh nhật của Mạc Nhu Nhu đã đến.
Cô ta là một đóa social flower, mời rất nhiều người trong khóa chúng tôi đến dự sinh nhật.
Đêm trước ngày sinh nhật, tôi hỏi Tống Hiểu Minh:
“Mai em đi dự sinh nhật của một đàn em khóa dưới, có thể mang theo người đi cùng. Hay là anh đi cùng em nhé?”
Tống Hiểu Minh hơi dừng lại một chút.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại tỏ vẻ như không có chuyện gì: “Sinh nhật của đàn em khóa dưới, anh đến làm gì.”
“Anh từng gặp rồi mà! Cô ấy trong đội cổ động viên, Mạc Nhu Nhu, rất xinh đẹp.”
Tống Hiểu Minh nhíu mày nghĩ ngợi một lúc: “Ồ……. hình như có chút ấn tượng.”
Diễn xuất đỉnh thật! Tôi cười lạnh ở trong lòng.
Tống Hiểu Minh vẫn muốn từ chối, tôi lập tức giả vờ giận dỗi:
“Sao thế, không nể mặt em à?”
Tống Hiểu Minh chưa tham gia phỏng vấn của Công ty Chứng khoán, trước đó tôi đã nói với hắn, giám khảo phỏng vấn là bạn của bố tôi, cũng là mẹ nuôi của tôi.
Vào lúc này, hắn tuyệt đối không muốn làm tôi phật ý.
Bất đắc dĩ, hắn đành đồng ý đi cùng tôi.
Ngày sinh nhật của Mạc Nhu Nhu, tôi khoác tay Tống Hiểu Minh, đi đến trước mặt cô ta.
Các bạn học khác vây quanh, nhìn ba chúng tôi tụ lại một chỗ, có lẽ đây là quả dưa kích thích nhất đời bọn họ.
Mạc Nhu Nhu nhìn tôi, nở nụ cười ngọt ngào:
“Chị đến rồi à, chị có mang quà cho em không đó?”
Tôi cười rồi đẩy Tống Hiểu Minh tới trước mặt Mạc Nhu Nhu:
“Đây chẳng phải là quà sao?”
Cả phòng khiếp sợ sửng sốt.
Sắc mặt Mạc Nhu Nhu và Tống Hiểu Minh đồng loạt thay đổi.
Tôi thưởng thức vẻ mặt cực kỳ lúng túng của họ trong hai giây, sau đó cong cong khóe môi, không chút biến sắc vỗ vai Tống Hiểu Minh:
“Sao đứng ngây ra thế, cái túi anh cầm giúp em, bên trong có quà đấy.”
Mặt Tống Hiểu Minh vừa mới trắng bệch, nghe tôi nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy chiếc túi Chanel nhỏ ra, đưa cho Mạc Nhu Nhu.
“Nghe Yên Yên nhiều lần nhắc đến em.” Tống Hiểu Minh mỉm cười khách khí ra vẻ lạnh nhạt của một đàn anh.
Mạc Nhu Nhu nhận túi, đôi mắt long lanh:
“Em cảm ơn ạ! Em cũng thấy chị Yên Yên nhắc đến anh nhiều lắm!”
Chắc là hai người họ nghĩ kỹ thuật diễn xuất của mình xuất sắc lắm!
Mọi người xung quanh đồng loạt cụp mắt xuống, không nỡ nhìn thẳng.
Bạn cùng phòng lén kéo tôi sang một bên: “Cậu thật sự mua cho Mạc Nhu Nhu túi Chanel sao?”
Tôi cười: “Hàng giả.”
Bạn cùng phòng thở dài: “Hôm nay bữa tiệc sinh nhật này, chẳng ai thật lòng đến mừng sinh nhật cô ta, toàn đến xem kịch thôi.”
Ai mà không muốn như vậy chứ, bộ phim học đường quá cẩu huyết, nữ chính là Mạc Nhu Nhu, nam chính bí mật là Tống Hiểu Minh.
Mặc dù mọi người đã rất kiềm chế ánh mắt tò mò của mình, nhưng Tống Hiểu Minh vẫn cảm nhận được một phần nào đó.
Hắn đi đến bên cạnh tôi: “Em có để ý thấy rất nhiều bạn nữ đang nhìn anh không?”
May thay tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, liền cười đáp: “Ai bảo hôm nay anh lại đẹp trai hơn ngày thường cơ chứ!”
Tống Hiểu Minh luôn tự tin vào sức hút của mình — điều này cũng không có gì lạ, dù sao hắn cũng có một bạn gái giàu có như tôi sẵn lòng để hắn ta lợi dụng, đồng thời còn có thể khiến cho một cô đàn em xinh đẹp sẵn lòng chấp nhận làm người tình bí mật của hắn.
Chắc là hắn cảm thấy bản thân hoàn hảo lắm!
Quả nhiên, Tống Hiểu Minh rất hưởng thụ với lời khen của tôi, hắn cười tủm tỉm rồi ôm lấy tôi: “Có bạn trai tuấn tú như này, em phải có chút cảm giác lo lắng đi chứ, nếu không đối xử tốt với anh, không chừng anh bị người khác cướp mất đấy.”
Tôi thấy một bạn nam đứng gần đó, uống được một nửa ly rượu, rồi trực tiếp phun hết ra.
“Cậu làm gì vậy?”
Suýt nữa rượu b.ắ.n lên người Tống Hiểu Minh, hắn ta khó chịu lau chiếc áo sơ mi của mình.
“Xin lỗi! Xin lỗi!”
Bạn nam cố nhịn cười, lao vào WC: “Tự nhiên thấy buồn nôn quá!”
Tống Hiểu Minh nhìn bạn nam rời đi, quay sang tôi có vẻ không vui nói: “Anh nói với em rồi, không chỉ các cô gái mới chơi trò tâm cơ với nhau, thật ra con trai cũng rất hay ghen tị.”
Không sai không sai.
Toàn bộ cô gái cả thiên hạ này đều đấu đá với nhau để tranh giành tình cảm của anh.
Toàn bộ chàng trai cả thiên hạ này đều ghen tị với anh.
Trong đầu tôi xẹt qua hàng vạn lời trào phúng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Ai nói không đúng đâu.”
Sau khi đối phó cho có lệ với Tống Hiểu Minh, tôi đi qua một bên, lén mở điện thoại ra, phát hiện trong nhóm đã có mấy trăm tin nhắn.
“Xe tôi đã cho tài xế lái qua, đang đậu ngay trước cửa nhà hàng.” Đây là tin nhắn của một anh bạn đại gia của tôi.
“Phương Uyển, em trai họ của em bao giờ đến vậy?” Đây là tin nhắn của chị trợ giảng.
“Nó đến trước cửa rồi.” Đây là tin nhắn của bạn cùng phòng của tôi, Phương Uyển.
“OK! Hành động theo kế hoạch!”
Loạt biểu cảm ăn dưa lập tức tràn ngập cả nhóm.
Khi buổi tiệc sinh nhật sắp kết thúc, tôi kéo Tống Hiểu Minh ra về trước.
Sau đó, khi Mạc Nhu Nhu cùng các bạn rời nhà hàng, một chiếc Maserati suýt đụng vào cô ta.
Bước xuống xe là một chàng trai trẻ cực kỳ cao ráo và đẹp trai, khuôn mặt chẳng khác gì diễn viên nổi tiếng trong phim thần tượng.
Anh ta liên tục xin lỗi và đề nghị đưa Mạc Nhu Nhu đến bệnh viện.
Thực ra Mạc Nhu Nhu chẳng bị thương chút nào, nhưng cô lập tức ngồi lên ghế phụ của chiếc Maserati.
“Đáng tiếc là cậu không được chứng kiến cảnh đó.”
Sau này Phương Uyển lắc đầu với tôi, “Cái dáng vẻ mà cô ta dùng mọi thủ đoạn để làm nũng, tỏ ra yếu đuối, bọn tớ đứng xem mà suýt không nhịn được nôn ra ngay tại chỗ.”
Tôi cười cười: “Đó mới chỉ là mở màn cho vở kịch hay mà thôi.”
03.
Tất nhiên, không phải kỹ thuật diễn của ai cũng tốt như vậy.
Ví dụ như Phó Chủ tịch của Hội Sinh viên nơi Tống Hiểu Minh tham gia.