HỌC ONLINE NHƯNG BẠN TRAI QUÊN TẮT MIC

Chương 3



Khi danh sách cán bộ ưu tú của Hội Sinh viên được công bố vào giữa học kỳ, Tống Hiểu Minh kinh ngạc phát hiện mình không có tên, liền đi tìm Phó Chủ tịch phụ trách quản lý chính mình để chất vấn.

 

Phó Chủ tịch là bạn cùng phòng của chị trợ giảng, sớm đã nghe về những “thành tích” của Tống Hiểu Minh từ miệng chị ấy. 

 

Người này tính tình nóng nảy, nên khi Tống Hiểu Minh hỏi tại sao mình không được ghi nhận là cán bộ ưu tú, chị ấy liền quăng ngay một câu: “Cán bộ ưu tú yêu cầu phải phát triển đức, trí, thể, mỹ, lao một cách toàn diện, cậu không xứng.”

 

Chị trợ giảng chứng kiến cảnh này, hồn bay phách lạc nhắn Wechat cho tôi: “Má ơi, chị không ngăn được cái tính nóng nảy của cậu ấy, liệu có lộ chuyện không đây?”

 

“Chị đừng lo, lúc Tống Hiểu Minh rời đi có phản ứng gì không?”

 

“Giận đùng đùng.”

 

“Vậy thì không sao.” Tôi tự tin cười.

 

Quả nhiên, khi Tống Hiểu Minh đến ăn cơm với tôi, câu đầu tiên đã nhắc đến Phó Chủ tịch Hội Sinh viên.

 

“Cô ta đang muốn trả đũa anh.” Tống Hiểu Minh hằn học dùng đũa chọc vào bát: “Năm ngoái cô ta cứ bám riết theo đuổi anh, anh đã từ chối nên cô ta liền ôm hận trong lòng.

 

“Đúng rồi Yên Yên, không phải em có quan hệ tốt với Chủ tịch Hội Sinh viên sao?”

 

“Em có thể nghĩ cách mang chuyện này báo cho Chủ tịch, nói là Phó Chủ tịch đang công tư lẫn lộn được không?”

 

“Suy cho cùng, điểm cộng của cán bộ ưu tú còn ảnh hưởng đến thành tích tổng hợp, vì em mà anh mới đắc tội với Phó Chủ tịch đấy…”

 

“Yên Yên, Yên Yên?”

 

Tôi đang suy nghĩ, bị giọng của Tống Hiểu Minh kéo trở về thực tại, lập tức đáp lại một cách đầy đồng cảm: “Không thành vấn đề.”

 

Ngày hôm qua, tại nhà hàng chúng tôi thường ăn, ông chủ đã lén nói với tôi rằng, mỗi lần tôi thanh toán xong ra về, Tống Hiểu Minh đều quay lại và yêu cầu xuất hóa đơn.

 

Tôi vốn hơi không hiểu, nhưng giờ Tống Hiểu Minh nhắc đến Hội Sinh viên, lại gợi nhắc cho tôi một chút.

 

Dù sao thì màn kịch hay bên phía Mạc Nhu Nhu phải diễn một thời gian mới đến cao trào, chi bằng tôi tạm thời giải quyết chuyện của Tống Hiểu Minh trước.

 

Tôi lập tức gọi điện cho Chủ tịch Hội Sinh viên, cô ấy là bạn học cùng lớp môn tự chọn với tôi và quả thực quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.

 

Nghe xong lời tôi nói, cô ấy cười: “Tớ biết rồi.”

 

Ngày hôm sau, Chủ tịch tại buổi họp toàn thể Hội Sinh viên tuyên bố gần đây có nhiều cán bộ sinh viên biển thủ kinh phí hoạt động, tham ô chiếm đoạt quỹ chuyên dụng, việc này phải bị xử lý nghiêm khắc.

 

Tống Hiểu Minh mặt mày tái nhợt đến trước ký túc xá của tôi, túm lấy tôi:

 

“Em nói gì với chủ tịch thế?!!”

 

Tôi vô tội chớp chớp mắt: “Chỉ bảo cô ấy kiểm tra kỹ Phó Chủ tịch thôi mà.”

 

“Anh xem, Phó Chủ tịch vì anh từ chối theo đuổi mà tước đi danh hiệu của anh, loại người công tư lẫn lộn này chắc chắn còn làm nhiều chuyện xấu khác nữa, phải điều tra kỹ mới được.”

 

Mặt Tống Hiểu Minh khi đỏ khi trắng.

 

Một tuần sau, việc Tống Hiểu Minh khai khống khoản tiền và lạm dụng chức quyền chiếm đoạt công quỹ bị điều tra đến tận gốc rễ.

 

Hắn ta bị Hội Sinh viên khai trừ, đồng thời bị nhà trường cảnh cáo ghi lại biên bản vi phạm.

 

Lúc hắn ta bị thông báo phê bình, Chủ tịch và Phó Chủ tịch đang cùng uống bia trong quán nhậu riêng của nhà tôi.

 

“Xin lỗi em gái!” Phó Chủ tịch nói với tôi: 

 

“Trước đây chị đúng là có theo đuổi cậu ta.”

 

“Nhưng chị không biết nhiều người trong khóa em, mà Tống Hiểu Minh cũng luôn tỏ ra như mình độc thân vậy…”

 

Tôi ngầm hiểu, chắc hẳn những bức ảnh hắn ta chụp chung với tôi trong vòng bạn bè đều đã chia nhóm hiển thị.

 

“Sau khi chị phát hiện hắn có bạn gái, liền không còn liên lạc riêng với hắn ta nữa.”

 

Tôi vỗ vai Phó Chủ tịch: “Chuyện này có gì mà phải xin lỗi chứ.”

 

Chủ tịch mỉm cười, vừa bóc đậu phộng muối vừa nói: “Hai người nên cụng ly một cái nha.”

 

Tôi nâng ly cụng với Phó Chủ tịch: “Chúc mừng chị đã thoát khỏi tay tên rác rưởi.”

 

Phó Chủ tịch cười: “Cũng chúc em sớm thoát khỏi tên rác rưởi đó.”

 

Chúng tôi cùng uống cạn ly bia mát lạnh, Phó Chủ tịch đặt ly xuống, đột nhiên nhớ ra điều gì:

 

“Đúng rồi, em gái, em cẩn thận một chút, Tống Hiểu Minh bị thiệt hại lớn thế này, liệu có ra tay đánh em không?”

 

“Yên tâm, anh ta không dám đâu, trong hồ sơ có xác nhận biên bản cảnh cáo, sau này tìm việc sẽ rất khó khăn.” 

 

Tôi cười nhạt: “Anh ta hiện giờ chỉ có thể dựa vào em mà thôi.”

 

 

04.

 

Quả nhiên, Tống Hiểu Minh hoàn toàn không dám trách tôi, trái lại càng tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời hơn.

 

Dù sao thì việc thực tập tại Công ty Chứng khoán lớn của hắn đang nằm chắc trong tay tôi.

 

Do việc bị khai trừ khỏi Hội Sinh viên và bị thông báo phê bình đã lan truyền khắp trường, danh tiếng của Tống Hiểu Minh nhanh chóng tụt dốc không phanh, các nhóm fangirl vốn coi hắn là nam thần cũng lần lượt giải tán.

 

Tống Hiểu Minh rất buồn bực, hắn cần một chút an ủi từ Mạc Nhu Nhu.

 

Mạc Nhu Nhu quả thực đã đến tìm hắn ta.

Tống Hiểu Minh cứ tưởng Mạc Nhu Nhu đến để nối lại tình xưa, kết quả là vừa mở lời, Mạc Nhu Nhu đã nói thẳng:

 

“Em muốn có một chiếc túi Hermès.”

 

Tống Hiểu Minh ngớ người ra, còn tôi, người đã lén xem tin nhắn này từ máy tính của hắn, lại không hề ngạc nhiên.

 

Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi.

 

Trước đây, Tống Hiểu Minh vừa điển trai lại vừa ưu tú, nhưng giờ, Mạc Nhu Nhu đã có lựa chọn tốt hơn.

 

Cô ta và anh chàng đại gia anh tuấn đi xe Maserati đang rất thân thiết.

 

Tống Hiểu Minh chỉ là một người bình thường có chút nhan sắc, còn anh chàng đại gia kia giống như bước ra từ một bộ phim thần tượng, nhiều tiền, giá trị nhan sắc cao như vậy, lại còn hài hước, chu đáo, phong độ. 

 

Hơn nữa, anh ta nói với Mạc Nhu Nhu rằng dù còn trẻ nhưng anh ta hy vọng sớm xây dựng được tổ ấm gia đình.

 

Tôi đoán được tâm lý của Mạc Nhu Nhu — chỉ cần nắm bắt được anh chàng đại gia này và kết hôn với anh ta, cô ta sẽ lập tức bay lên cành cao.

 

Vì điều đó, chắc chắn cô ta sẵn sàng trả bất kỳ giá nào.

 

Do lần đầu gặp mặt, Mạc Nhu Nhu đã đeo chiếc túi Chanel giả mà tôi tặng, nên anh chàng đại gia mặc nhiên nghĩ rằng gia cảnh của cô ta không tồi. Anh ta liên tục nói với Mạc Nhu Nhu:

 

“Anh chỉ mua túi Hermès cho cô gái hay đeo túi Hermès thôi.”

 

“Nhà anh cũng luôn hy vọng anh kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối.”

 

“Thứ Bảy này, em có thể đến nhà anh ăn cơm được không? Anh nói với bố mẹ là anh đã gặp được người con gái mình thích, họ muốn gặp mặt em trước.”

 

Cơ hội bước lên đỉnh cao đang gần ngay trước mắt, ai có thể không phát cuồng vì nó?

 

Người đầu tiên mà Mạc Nhu Nhu nghĩ đến là tôi. Cô ta chơi xấu làm nũng, năn nỉ tôi cho mượn quần áo và túi xách.

 

Nhưng tôi đã sớm nắm rõ tình hình, vẫn im lặng, bảo rằng tôi không thích cho người khác mượn đồ của mình, mặc cho cô ta thuyết phục thế nào cũng không đồng ý.

 

Tôi có thể cảm nhận được, Mạc Nhu Nhu đã bắt đầu sinh lòng oán giận đối với tôi.

 

Nhưng chuyện trả thù tôi phải để sau, ngày mai là thứ Bảy, hôm nay cô ta phải có được bộ trang phục quý phái này thì ngày mai mới có thể trở thành con dâu tương lai của gia đình hào môn.

 

Vì vậy, cô ta tìm đến Tống Hiểu Minh.

 

Tống Hiểu Minh rất bối rối: “Em muốn anh đi lấy túi của Lâm Yên? Cô ấy sẽ phát hiện ra mất!”

 

Mạc Nhu Nhu không quan tâm: “Nếu anh không đồng ý, em sẽ lập tức kể chuyện chúng ta cho Lâm Yên biết, xem lúc đó anh còn giữ được công việc, hộ khẩu, nhà cửa không.”

 

Tống Hiểu Minh muốn chửi Mạc Nhu Nhu nhưng không dám, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu:

 

“Anh sẽ đưa chìa khóa nhà cho em, em tự mình lấy đi.”

 

Trước đây tôi và Tống Hiểu Minh có thuê một căn hộ ngoài trường, sau sự cố học online, tôi lấy đủ lý do để tránh việc tiếp xúc thân thể với Tống Hiểu Minh, hơn nữa đã rất lâu rồi tôi không đến căn hộ đó ở.

 

Tống Hiểu Minh nghĩ rằng Mạc Nhu Nhu mượn đồ vào thứ Sáu, Chủ Nhật trả lại, tôi sẽ không phát hiện ra.

 

Thế nên, tối thứ Sáu, Mạc Nhu Nhu cầm chìa khóa mà Tống Hiểu Minh đưa, bước vào phòng thay đồ của tôi.

 

Nếu là Mạc Nhu Nhu, tôi cùng lắm chỉ mượn có một bộ váy.

 

Nhưng Mạc Nhu Nhu tham lam hơn tôi tưởng.

 

Cô ta lấy một bộ váy Chanel, một đôi bông tai Van Cleef & Arpels, một chiếc vòng Cartier, và một chiếc túi Hermès.

 

Vui vẻ thu hoạch đầy đủ, Mạc Nhu Nhu thảnh thơi ra về.

 

— Kết quả là ở dưới lầu, tay xách nách mang đủ thứ, cô ta chạm mặt tôi.

Bên cạnh tôi là vài cô bạn thân thiết, Phương Uyển vừa nhìn thấy cô ta đã lên tiếng:

 

“Ủa, kia chẳng phải là Mạc Nhu Nhu sao?”

 

“Cái túi trên tay em là túi Hermès à?” Cô gái bên cạnh cũng phối hợp diễn xuất, quay sang tôi đầy phóng đại: “Yên Yên, hình như cậu cũng có một cái y hệt thì phải?”

 

“Này, bộ váy đó cũng là của cậu đúng không, tớ còn cùng cậu đi mua cơ mà.”

 

Mạc Nhu Nhu cứng đờ đứng yên tại chỗ, tôi tiến đến gần cô ta.

 

Tôi biết đầu óc Mạc Nhu Nhu không được nhanh nhạy lắm, nhưng không ngờ lại chậm đến mức này.

 

Phản ứng đầu tiên của Mạc Nhu Nhu khi thấy tôi tiến lại gần là —

 

Chạy.

 

Được rồi, cũng chẳng còn gì để nói.

 

Vốn còn có chút đường lui, nhưng động tác này đã khiến cô ta lập tức tự chứng minh mình là kẻ trộm.

 

Tôi và Phương Uyển nhìn nhau. Chúng tôi, một người là quán quân, một người là á quân nội dung chạy 100 mét của Đại hội thể thao nữ sinh toàn trường.

 

Nửa phút sau, Mạc Nhu Nhu đã bị tôi giữ chặt, Phương Uyển đứng bên cạnh gọi điện báo cảnh sát.

 

 

05.

 

Những món đồ Mạc Nhu Nhu lấy cắp có tổng giá trị hơn hai mươi vạn tệ, chứng cứ vật chứng đều đủ cả.

 

Số tiền càng lớn, mức án càng nghiêm trọng.

 

Tại đồn cảnh sát, Mạc Nhu Nhu vừa khóc vừa kể lể rằng cô ta và Tống Hiểu Minh đã thỏa thuận với nhau, rằng cô chỉ mượn chứ không phải ăn trộm.

 

Tôi gọi điện cho Tống Hiểu Minh.

 

Hắn vội vàng đến, tôi lẳng lặng nhìn hắn.

 

Yêu nhau sáu năm, thực lòng tôi rất muốn biết, Tống Hiểu Minh sẽ lựa chọn thế nào.

 

Khi nhìn thấy vẻ mặt hắn cực kỳ vô tội và ngạc nhiên đã được chuẩn bị sẵn, trái tim tôi thoáng nhói lên.

 

Người đàn ông này còn tệ hơn tôi nghĩ.

 

Hắn ta không ngại đẩy Mạc Nhu Nhu xuống địa ngục, miễn là giữ mình an toàn.

 

Quả nhiên, Tống Hiểu Minh một mực khẳng định, chìa khóa của hắn ta bị trộm mất, hắn hoàn toàn không quen Mạc Nhu Nhu, trước đây chỉ gặp vài lần, chuyện này hắn hoàn toàn không biết gì.

 

Mạc Nhu Nhu phát điên:

 

“Tống Hiểu Minh, anh có phải con người không!”

 

Cô ta nhìn tôi, hốc mắt đỏ bừng:

 

“Lâm Yên! Tôi nói cho cô biết, tôi và Tống Hiểu Minh đã qua lại với nhau từ năm ngoái rồi! Anh ta đến với cô chỉ vì tiền mà thôi!”

 

Mặt Tống Hiểu Minh tái nhợt, hắn bước đến bên tôi, môi run rẩy: “Yên Yên, đàn em của em có phải điên rồi không? Anh hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì.”

 

Viên cảnh sát bên cạnh hỏi Mạc Nhu Nhu:

 

“Cô nói chìa khóa do Tống Hiểu Minh đưa, vậy cô có bằng chứng không?”

 

“Có, tất nhiên là có!”

 

Mạc Nhu Nhu rút điện thoại ra, run rẩy mở WeChat, đột nhiên cô ta khựng lại.

 

Cô ta run rẩy nhìn Tống Hiểu Minh, hét lên một tiếng, rồi lao về phía hắn:

 

“Đồ khốn, anh đã sớm tính kế từ trước, anh đã bảo tôi xóa hết đi…”

 

Hai cảnh sát giữ cô ta lại, Mạc Nhu Nhu khóc đến kiệt sức.

 

Tôi hiểu ra mọi chuyện.

 

Tôi có thể hình dung Tống Hiểu Minh đã nói với Mạc Nhu Nhu như thế nào — [Nếu em đã sắp đến với anh chàng đại gia kia, vậy những tin nhắn của chúng ta trước đây nhất định phải xóa hết, để tránh bị bạn trai tương lai của em nhìn thấy sau này]

 

Ngay từ khi bị Mạc Nhu Nhu đe dọa và ý định đưa chìa khóa cho cô ta, Tống Hiểu Minh đã sớm chuẩn bị sẵn đường lui.

 

Người đàn ông này còn tàn nhẫn và vô tình hơn tôi tưởng.

 

Lúc này, hắn dùng ánh mắt vô cùng chân thành và vô tội nhìn tôi:

 

“Anh chỉ yêu mình em mà thôi!”

 

Tôi cố nén lại cơn buồn nôn đang trào dâng trong lòng, mỉm cười:

 

“Em tin anh!”

 

Tống Hiểu Minh, báo ứng của anh vẫn còn ở phía trước.

06.

 

Tôi đã đề nghị giải quyết riêng với cảnh sát, nhưng khi trở lại trường, Mạc Nhu Nhu vẫn bị đuổi học.

 

Nghe nói là Tống Hiểu Minh đã báo chuyện cô ta bị đưa đến đồn cảnh sát cho nhà trường.

 

Hắn ta không thể chịu đựng việc Mạc Nhu Nhu ở lại trường được nữa, đối với hắn, cô ta chẳng khác nào một quả b.o.m hẹn giờ.

 

Tất nhiên, Mạc Nhu Nhu cũng không thể gặp lại anh chàng đại gia kia nữa. 

 

Thực ra chiếc Maserati là của bạn tôi, còn “đại gia” thật ra là em họ của Phương Uyển, ngành diễn xuất trường nghệ thuật, nổi tiếng đẹp trai nhất khoa.

 

Mạc Nhu Nhu không phải là một người tốt, nhưng tôi rất rõ ràng, kẻ rác rưởi thực sự luôn là Tống Hiểu Minh.

 

Tuy nhiên, lúc này, trên người Tống Hiểu Minh chưa có dấu hiệu nào xảy ra nào cả. 

 

Hắn tận tâm chăm sóc tôi như hầu hạ một bà hoàng, bộ dạng giống như muốn giành lấy danh hiệu bạn trai tốt nhất thế giới.

 

Ngày mà hắn ta nhận được thông báo trúng tuyển vào Công ty Chứng khoán hàng đầu, Tống Hiểu Minh cùng tôi đi ăn mừng, hắn uống chút rượu, đầy xúc động nói với tôi:

 

“Yên Yên, chỉ có em là tốt với anh nhất.”

 

Nhìn vẻ mặt chân thành của hắn ta, tôi thoáng d.a.o động trong một giây.

 

Nhưng chỉ một giây mà thôi.

 

Trực giác mách bảo tôi rằng, loài sói không bao giờ thay đổi bản tính chỉ vì lòng tốt của người chăn cừu.


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!