Hẹn Gặp Ngày Tuyết Rơi

Chương 3



Trần Gia Ngôn ra nước ngoài tham gia một cuộc thi quốc tế quan trọng.

Không ngoài dự đoán, đội của hắn đã giành được huy chương vàng.

Tôi nhìn hắn đầy khí phách đứng trên bục nhận giải.

Trong lòng lại nghĩ, may quá, may mà hắn không vì tôi mà sa ngã, hay chìm đắm trong hưởng lạc.

May quá, hắn vẫn tự lực vươn lên, vẫn nỗ lực tỏa sáng.

Đếm ngược ba năm, ngày đầu tiên.

Tôi gọi trợ lý đến, bảo cậu ta chuyển một khoản tiền vào tài khoản của Trần Gia Ngôn.

Số tiền khá lớn, trợ lý cũng có chút kinh ngạc.

Tôi thay quần áo, xuống lầu.

Nói với ba đang ngồi đọc báo ở phòng khách.

“Những người ba giới thiệu trước đây, con đều xem qua rồi, chọn cậu ấm nhà họ Tống đi.”

Cháu đích tôn nhà họ Tống, tiểu công chúa nhà họ Lương, môn đăng hộ đối, không gì xứng hơn.

Ba đặt tờ báo xuống, “Không quậy nữa à?”

Tôi cười: “Không quậy nữa.”

Năm năm trước, anh cả và chị dâu tôi gặp tai nạn xe ở Macau.

Hai vợ chồng chết tại chỗ, chỉ có đứa cháu trai hai tuổi của tôi may mắn giữ được mạng sống.

Mẹ tôi không chịu nổi cú sốc đó, ngã bệnh không dậy nổi.

Cuối cùng vẫn là đứa cháu nhỏ khóc bên giường bệnh, bà mới gắng gượng được.

Ba tháng trước, cháu trai tôi bị bắt cóc trên đường đi học về.

Khi cứu về, người đã sợ đến ngây ngô.

Lần này, mẹ tôi hoàn toàn suy sụp.

Dòng máu của bà, giờ chỉ còn lại tôi và đứa cháu nhỏ.

Vậy mà những người anh chị em cùng cha khác mẹ của tôi lại đều đã trưởng thành, thành tài.

Ba tôi gây dựng sự nghiệp nhờ nhà mẹ tôi.

Tôi không thể nhìn cơ nghiệp này rơi vào tay những người đó.

“Vậy thì nhà họ Tống nhé.” Ba hài lòng gật đầu.

Nửa ngày sau, tin tức hôn sự của tôi và Tống Mộ Nguyên lan khắp Hong Kong.

Ngày cưới được ấn định sau sáu tháng nữa.

6

Ngày Tống Mộ Nguyên cùng tôi đi thử váy cưới và trang sức.

Ti vi trong nhà đang phát bản tin thời sự.

Tôi vô tình ngước mắt lên, lại thấy Trần Gia Ngôn.

Kể từ ngày công bố hôn sự, tôi và Trần Gia Ngôn đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Lúc này nhìn thấy hắn trên ti vi, tôi thoáng nhìn đã nhận ra, hắn gầy đi rất nhiều.

Phía sau hắn là vài người trong đội của hắn.

Tôi nhìn thấy cô em gái đồng hương khóa dưới của Trần Gia Ngôn, trước ngực đeo huy chương vàng.

Đang cười tươi dễ thương giơ tay chữ V trước ống kính.

Mọi người đều nhìn cô ta và Trần Gia Ngôn cười.

“Trước tiên xin chúc mừng đội sinh viên Đại học Hong Kong do anh dẫn dắt đã giành được giải vàng quốc tế.”

“Cảm ơn.” Trần Gia Ngôn lịch sự đáp lễ.

“Giờ phút này, anh có điều gì muốn nói không?”

Hắn bình thản nhìn vào ống kính, giọng nói vẫn lạnh lùng xa cách như mọi khi.

“Tôi sẽ không trở lại Hong Kong nữa, chúc cô ấy tân hôn vui vẻ.”

“Thưa anh Trần, cô ấy là ai? Là người thân, bạn bè, hay tình cũ của anh?” Phóng viên liên tục truy hỏi.


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!