Anh Cảnh Sát Đẹp Trai Và Vị Hôn Phu Của Tôi

Chương 7



Anh ấy khẽ ho một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, có chút mất tự nhiên: “Không có gì, đến lượt anh.”

Trần Nhiên cũng nhanh chóng nâng súng, ngắm bắn và bóp cò một cách dứt khoát.

Kết quả hiển thị trên màn hình: tôi được 6.9 điểm, còn anh ấy 6.7 điểm.

Ngay lúc đó, một nhân viên báo điểm đi ngang qua, có vẻ khá quen biết Trần Nhiên, trêu chọc:

“Ồ, đội trưởng Trần dẫn bạn gái đi chơi sao? Bảo sao hôm nay phong độ không tốt lắm, tâm tư không đặt ở việc bắn súng rồi. Mà bạn gái cậu cũng giỏi đấy!”

Nghe đến hai chữ “bạn gái”, tôi vui như mở cờ trong bụng, quay sang làm mặt đắc ý với Trần Nhiên:

“Hahaha, anh thua rồi nha~”

Trần Nhiên dường như không ngờ rằng mình lại thua, nhưng vẫn giữ lời hứa:

“Em muốn anh đồng ý chuyện gì?”

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cười gian:

“Em muốn anh làm bạn trai của em một ngày!”

Vừa dứt lời, mặt Trần Nhiên lập tức đỏ lên. Anh ấy đang định mở miệng thì bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nữ quen thuộc:

“Ơ, đây chẳng phải Tiểu Nhiên sao? Lâu rồi không gặp! Hôm nay rảnh rỗi đến đây tập bắn à? Đây là bạn gái em à? Đẹp quá nha!”

10

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trần Nhiên quay đầu lại: “Chị Lan.”

Sau đó, anh quay sang giới thiệu với tôi: “Đây là huấn luyện viên của đội bắn súng tỉnh, em cứ gọi là chị Lan.”

Tôi ngoan ngoãn chào: “Chào chị Lan ạ.”

Chị Lan cười vui vẻ: “Chào chào! Tiểu Nhiên, đây là bạn gái em à? Xinh quá!”

Trần Nhiên đang định giải thích thì bị tôi liếc mắt cảnh cáo, thế là anh nuốt lại lời định nói, chỉ “ừm” một tiếng qua mũi, nhưng vành tai lại đỏ lên.

Chị Lan nhìn thấy, bĩu môi: “Cái thằng nhóc này, hơn hai mươi tuổi rồi mà còn ngại ngùng, đúng là chẳng có tiền đồ gì cả. Nào, em gái, vừa rồi tôi thấy em bắn cũng khá lắm, bắn thêm vài phát nữa cho tôi xem nào!”

Nói xong, chị Lan kéo Trần Nhiên sang một bên, đẩy anh ra khỏi chỗ đứng. Trần Nhiên chỉ vào hàng ghế khán đài ra hiệu cho tôi, rồi đi qua đó ngồi xuống, từ xa nhìn tôi.

Bị anh nhìn chăm chú, trong lòng tôi bỗng trào dâng một luồng quyết tâm muốn “rửa hận” sau lần bị lừa trước đó. Thế là mấy phát bắn sau, tôi càng nghiêm túc và tập trung hơn.

“Tốt, rất tốt! Đúng là một mầm non xuất sắc! Em từng tập luyện trước đây đúng không?”

“Dạ, cũng có thể coi là vậy ạ.”

Sau khi kết thúc, tôi và chị Lan đi lấy chai nước, rồi cùng ngồi xuống hàng ghế bên cạnh Trần Nhiên.

Chị Lan nhìn tôi một lúc, đột nhiên cau mày: “Tiểu Nhiên này, sao chị thấy bạn gái em quen lắm? Trước đây em từng đưa cô ấy đến gặp chị chưa?”

“Chưa ạ.” Trần Nhiên đáp.

“Vậy rốt cuộc là chị gặp ở đâu nhỉ…? A! Nhớ ra rồi! Giải vô địch toàn quốc ở Mỹ! Em chính là quán quân hai năm trước đúng không?!”

Nghe vậy, Trần Nhiên cũng ngạc nhiên quay sang nhìn tôi. Tôi hơi ngượng ngùng, mỉm cười gật đầu xác nhận.

Chị Lan lập tức vỗ đùi đánh “bốp”, cười tươi như hoa: “Tiểu Nhiên! Lần này em đúng là mang đến cho chị một bảo vật rồi! Sắp tới giải vô địch toàn quốc sắp bắt đầu, đội của chị đang thiếu người đây! Em có thể nhờ bạn gái em làm huấn luyện viên tạm thời cho chị không? Chị thực sự rất cần nhân tài giỏi như thế này!”

Trần Nhiên quay sang nhìn tôi, tôi cũng mở to mắt lấp lánh nhìn lại anh.

Và thế là, tôi thuận lợi có được một công việc huấn luyện viên tạm thời!

11

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã một tháng trôi qua.

Trong một tháng này, tôi bận rộn với công việc, còn Trần Nhiên dường như còn bận hơn cả tôi. Anh thường về nhà lúc nửa đêm, số lần chúng tôi gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.