Anh Cảnh Sát Đẹp Trai Và Vị Hôn Phu Của Tôi

Chương 8



Hôm nay là ngày chung kết, các học viên của tôi đều biểu hiện rất tốt. Mọi người trong ban huấn luyện quyết định ra ngoài ăn mừng, nhưng tôi lại buồn bã vì mấy ngày rồi chưa gặp Trần Nhiên.

Chị Lan nhận ra tâm trạng tôi không tốt, liền ghé lại hỏi: “Sao thế? Giận dỗi Tiểu Nhiên à?”

“Không phải, chỉ là gần đây anh ấy bận quá.”

Chị Lan nghe xong, thở dài một hơi rồi an ủi: “Chuyện này không tránh được đâu, công việc của nó là vậy mà. Em phải tập quen dần đi. Cậu nhóc đó lại còn nhút nhát, ít chủ động, nên những lúc nó rảnh rỗi, em phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội mà chủ động tấn công!”

Lời của chị Lan như một gáo nước lạnh giội thẳng vào tôi, trong đầu tôi chỉ vang lên câu: “Nắm bắt cơ hội, chủ động tấn công!”

Sau đó, tôi lơ mơ về đến nhà.

Vừa mở cửa, tôi liền đụng mặt Trần Nhiên – anh vừa đi làm về, mới tắm xong bước ra từ phòng tắm.

Không biết do hơi men hay do lời của chị Lan tác động, tôi liền đi thẳng đến trước mặt anh, một tay chống lên cửa phòng tắm, tay kia lấy một khẩu súng lục từ trong túi ra, dí vào trán Trần Nhiên, bắt chước giọng điệu của bọn bắt cóc trước đây, ác độc nói:

“Đội trưởng Trần, mạng của anh đang nằm trong tay tôi! Nếu anh không chịu làm bạn trai tôi, tôi sẽ nổ súng ngay lập tức!”

Trần Nhiên bị hành động bất thình lình của tôi làm cho luống cuống, lại liếc nhìn khẩu súng trên tay tôi, vừa bất lực vừa buồn cười: “Vậy em bắn đi.”

Nghe vậy, tôi lập tức nổi nóng: “Anh thà chết cũng không muốn ở bên em sao?!”

Nói xong, tôi dứt khoát bóp cò.

12

Chỉ nghe “tách” một tiếng.

Một ngọn lửa nhỏ phụt ra từ đầu nòng súng của tôi.

Trần Nhiên vừa bất lực vừa buồn cười, thở dài một hơi, cướp lấy chiếc bật lửa hình khẩu súng trong tay tôi, rồi bế bổng tôi lên, đặt trở lại giường.

Nhưng tôi vẫn không chịu ngoan ngoãn, bất ngờ giật lấy chiếc khăn tắm quấn quanh eo anh.

Trần Nhiên lập tức đứng yên như tượng, hai tay vội vàng giữ chặt hai đầu khăn, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn tôi:

“Ngoan nào, buông tay đi, anh đi nấu canh giải rượu cho em.”

Tôi bĩu môi, cười gian xảo: “Không buông, trừ khi…”

“Trừ khi gì?”

“Anh lại đây, em nói nhỏ cho anh nghe.”

Bị tôi giữ chặt khăn tắm, Trần Nhiên chẳng còn cách nào khác, đành phải cúi người lại gần tôi một chút.

“Gần hơn nữa đi.”

“Gần thêm chút nữa mà…”

Lúc này, tai anh gần như đã áp sát vào môi tôi. Trần Nhiên hoàn toàn bó tay với cô nàng say rượu này:

“Không thể gần hơn nữa rồi, nói đi.”

Tôi khẽ cười ranh mãnh, bất ngờ quàng tay ôm lấy cổ anh, lật người một cái.

Trần Nhiên không kịp đề phòng, cứ thế bị tôi đè xuống giường.

Tôi ghé sát vào tai anh, thì thầm:

“Trừ khi… anh ở lại với em.”

Nói xong, tôi thoải mái vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

13

Đến tận trưa hôm sau, tôi mới lờ đờ mở mắt, chậm rãi ngồi dậy.

Đầu đau như búa bổ, tôi theo thói quen đưa tay sờ chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng lại mò trúng một khẩu súng đồ chơi.

Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm món đồ trong tay, não bộ rơi vào trạng thái trống rỗng vài giây.

Tại sao trên tủ đầu giường của tôi lại có thứ này?