Anh Cảnh Sát Đẹp Trai Và Vị Hôn Phu Của Tôi

Chương 5



“Nói đơn giản thì công việc của chúng ta là bán hàng online. Chỉ cần nhắn tin với khách, thuyết phục họ mua sản phẩm là được.”

“Trong tài liệu này có kịch bản sẵn, cứ làm theo là được. Tất cả hình ảnh, video cần dùng đều có trong thư viện ảnh của điện thoại.”

Dặn dò xong, hắn ta lại tiếp tục bận rộn với việc của mình. Tôi cầm tài liệu lên, bắt đầu nghiên cứu.

Bán… trà?!

6

Khi tôi còn đang cố gắng tiêu hóa đống kịch bản dày đặc trong tài liệu, thì điện thoại bất ngờ rung lên báo tin nhắn.

Tôi cầm lên xem, đó là tin nhắn từ một chàng trai, ảnh đại diện là ảnh tự sướng của cậu ta.

“Xin hỏi ai đây?”

Tôi lập tức mở kịch bản, đối chiếu và nhắn lại:

“Xin lỗi anh trai, em kết bạn nhầm rồi.”

“Ồ, thế thì xóa đi.”

Tôi hơi bối rối, vội vàng lật kịch bản, nhanh chóng soạn tin nhắn tiếp theo:

“Duyên đã đến thì sao không làm bạn với nhau nhỉ?”

Bên kia trả lời gọn lỏn:

“Cũng được.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bám theo kịch bản để nhắn tin:

“Anh trai làm nghề gì vậy?”

“Anh nuôi ngỗng, em có muốn mua không?”

Tôi: “Em làm hành chính trong công ty của bố em.”

“Ồ, chắc công ty to lắm nhỉ? Hay đặt vài con ngỗng làm bữa ăn cho nhân viên đi, anh giảm giá cho em!”

Tôi làm lơ, tiếp tục bám sát kịch bản:

“Không đâu, em không thích công việc này lắm. Em thích nhiếp ảnh, nhưng bố mẹ em bảo em không lo làm ăn, thế là bọn em cãi nhau, bây giờ em chả muốn ăn gì hết.”

“Thế mua một con ngỗng nhà anh đi, ăn vào là hết buồn ngay! Anh giảm giá cho em!”

“Em biết bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em, nhưng họ chẳng bao giờ hiểu em thực sự muốn gì cả.”

“Vậy em muốn mua ngỗng không? Anh giảm giá cho em!”

“Từ nhỏ em đã lớn lên với ông bà nội, ít khi trò chuyện với bố mẹ.”

“Anh dạy em cách nói chuyện với bố mẹ nhé! Nhưng trước tiên, mua một con ngỗng về bồi bổ cho họ đã, anh giảm giá cho em!”

“Em muốn về quê giúp ông bà thu hoạch trà, họ vất vả lắm… Anh trai thích uống trà không?”

“Anh trai thích ăn ngỗng! Nếu em về quê, hay là mua tặng ông bà một con ngỗng đi, anh giảm giá cho em!”

Tôi bắt đầu cảm thấy bối rối. Sao người này cứ khăng khăng bán ngỗng thế nhỉ?

Tôi tính hỏi Tiểu Vương xem trường hợp này xử lý thế nào, nhưng chưa kịp mở miệng thì…

“RẦM!!”

Cửa bất ngờ bị đạp tung.

Ngay sau đó, một nhóm cảnh sát ào vào.

“TẤT CẢ NGỒI XUỐNG!!”

7

Vẫn là căn phòng thẩm vấn quen thuộc, tôi ngồi bên trong, đối diện là Trần Nhiên. Trước mặt tôi còn có một cốc nước anh ấy rót cho.

“Nói đi.”

“Trần Nhiên…”

Lúc này tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, tốt nhất là đào hẳn một đường hầm đến hành tinh khác sống luôn.

Mất mặt quá đi mất!

Vì tôi vừa mới về nước, hoàn toàn không biết gì về trò lừa đảo kiểu “cô gái bán trà” này. Mãi đến khi bị đưa vào đồn cảnh sát, bị chị cảnh sát lần trước giảng giải


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!