Anh Cảnh Sát Đẹp Trai Và Vị Hôn Phu Của Tôi

Chương 4



“Không phải sống chung, gọi là ở ghép.”

“Ồ… Nhưng dù sao chúng ta cũng có hôn ước từ nhỏ, sớm muộn gì cũng kết hôn mà. Sống chung cũng không có gì to tát cả.” Tôi lẩm bẩm, trong lòng thầm hài lòng với vị hôn phu do bố mẹ chọn cho mình.

“Hôn ước là chuyện của thế hệ trước, bây giờ người ta không còn theo quan niệm đó nữa.”

Tôi thu chân lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh ấy:

“Vậy anh ghét em à?”

“Không.”

“Anh có bạn gái rồi sao?”

“Cũng không.”

“Vậy tại sao anh không chấp nhận hôn ước?”

“Vì chúng ta mới gặp nhau lần đầu, chưa hiểu rõ về nhau. Nếu cứ vậy mà ở bên nhau thì quá vô trách nhiệm với cả hai.”

“Vậy nếu chúng ta hiểu rõ về nhau rồi, có thể ở bên nhau không?”

“Còn cần phải có tình cảm nữa.”

“Ồ~” Tôi gật gù, bắt đầu suy nghĩ xem làm cách nào để Trần Nhiên nhanh chóng hiểu tôi, rồi thích tôi.

Sau một hồi suy tính, tôi quyết định trước tiên phải tìm một công việc. Dù gì bố mẹ cũng đưa tôi về nước để học cách tự lập, giờ đã ở nhờ nhà Trần Nhiên rồi, tôi càng không thể cứ thế mà ăn bám được.

Thế là tối hôm đó, tôi lướt qua mấy ứng dụng tuyển dụng. Cuối cùng, tôi thấy một tin tuyển dụng cực kỳ hấp dẫn:

“Không yêu cầu bằng cấp, không cần kinh nghiệm, chỉ cần trả lời tin nhắn khách hàng, thu nhập mỗi tháng năm vạn không còn là giấc mơ!”

Tôi lập tức liên hệ với bên tuyển dụng và hẹn phỏng vấn vào ngày hôm sau.

 

5

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm sửa soạn để đi phỏng vấn.

Trần Nhiên đã chạy bộ về và còn làm cả bữa sáng cho tôi. Tôi cầm chiếc sandwich thơm phức, cắn một miếng đầy thỏa mãn.

“Wow, sandwich của đội trưởng Trần ngon quá đi!”

Tôi nhai nhồm nhoàm, hai má căng phồng, không quên tâng bốc anh ấy vài câu.

Mặt Trần Nhiên hơi đỏ lên.

“Em sắp ra ngoài à?”

“Vâng, em tìm được một công việc, hôm nay đi phỏng vấn.”

“Được rồi, đi đường cẩn thận.”

Thấy tôi ăn vội, anh ấy rót một ly sữa, đưa đến trước mặt tôi. Tôi thuận thế uống một hơi, rồi ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ với anh ấy.

Mặt anh ấy càng đỏ hơn. Anh đặt ly xuống, giọng bình tĩnh:

“Hôm nay đội có vụ án cần thu lưới, có thể về muộn, em không cần chờ cơm.”

“Vâng, anh cũng nhớ cẩn thận nha~ Em ở nhà sẽ nhớ anh lắm đó~”

Tôi nhìn bóng lưng anh ấy rời đi, có vẻ hơi luống cuống. Tôi bĩu môi, đúng là đàn ông, ngoài miệng thì bảo không nghĩ gì, nhưng mặt lại đỏ đến tận mang tai.

Sau đó, tôi chỉnh trang lại quần áo, cũng rời nhà đi phỏng vấn.

Dựa theo định vị trên điện thoại, tôi tìm đến một khu chung cư cũ. Gọi điện cho người liên hệ, chưa đầy một phút sau, một gã đàn ông trung niên với giọng địa phương nặng nề từ một góc nào đó bước ra. Hắn ta đưa tôi vào một căn hộ trong khu chung cư.

Vừa mở cửa, một mùi thuốc lá nồng nặc pha lẫn với một thứ gì đó khó chịu ập vào mũi, khiến tôi khẽ nhíu mày.

“Hôm nay là ngày đầu tiên, trước tiên cứ làm quen với công việc đi, Tiểu Vương sẽ hướng dẫn cô.”

Tôi nhìn theo hướng hắn ta chỉ. Đó là một thanh niên gầy gò, da vàng vọt. Tôi bước tới, ngồi xuống một bàn làm việc gần đó. Tiểu Vương đưa cho tôi một chiếc điện thoại.


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!