Thế Thân Câm Họa Cốt Báo Thù

Chương 2



Bây giờ, hắn vẫy tay với ta, chuẩn bị đưa chiếc nhẫn này cho ta: “Ra ngoài rồi, đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình nữa. Cái này, thưởng cho ngươi làm kỷ niệm.”

3

Vừa ra khỏi cửa, Tưởng Xã liền giật phắt chiếc nhẫn đi.

Ta vẫn ngoan ngoãn, mặc cho hắn dẫn đến một con hẻm ven thành, lột sạch cả hoa tai và vòng cổ của ta. Ta ôm bọc đồ hắn đưa cho, đứng ở đầu hẻm đợi hắn vào tiệm cầm đồ.

Hắn lấy được tiền, tâm trạng cũng chẳng khá hơn là bao. Hắn lạnh mặt ra lệnh cho ta đi bên cạnh, không được quá xa cũng không được quá gần.

“Tiện nhân.” Hắn khẽ làu bàu bất mãn. “Tưởng ta là đồ bỏ đi chắc? Phụt, đồ chơi chán rồi thì vứt cho ta.”

Có người đi ngang qua, hắn lập tức lại trưng ra bộ mặt tươi cười.

Trên đường đi, Tưởng Xã mua một con lừa. Hắn cưỡi lừa, bắt ta đi bộ.

Hắn không về quê nhà ở Đàm Châu, mà lại đi vòng sang hướng ngược lại, đến Phong Thành.

Phong Thành này gần một con sông, trên thuyền có rất nhiều kỹ nữ. Nhiều kẻ nghèo hèn sẽ đem thê tử mình gửi gắm trên những con thuyền ở Kim Hà này, vài tháng lại đến lấy tiền một lần.

Chúng ta đi suốt đêm không nghỉ, đến Phong Thành, Tưởng Xã mới lau mồ hôi thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đưa ta đến một khách điếm ven sông. Chúng ta ở một gian phòng rẻ tiền nhất.

Vừa vào trong, hắn đã đóng chặt cửa, còn dặn dò chủ quán trọ là bao trọn ba ngày, dù nghe thấy gì cũng không được đến làm phiền.

Hắn đứng đó, đá văng đôi giày, rồi giang hai tay ra như Thế tử, ra hiệu cho ta cởi áo cho hắn.

“Tiểu tiện nhân, hầu hạ ta cho tốt, giống như cách ngươi hầu hạ Thế tử vậy. Ta thấy hắn có vẻ hưởng thụ lắm.”

“Lại đây, còn giả vờ cái gì?”

“Trong xương cốt đã là một con điếm dâm đãng. Ta từng thấy ngươi và Thế tử ở hậu viện… Một món hàng đã chơi chán, lại tùy tiện ban thưởng làm chính thê cho ta? Để ta thử xem chất lượng thế nào…”

“Nếu ngươi hầu hạ tốt, ta sẽ cân nhắc giữ ngươi lại thêm vài ngày.”

Ta đặt bọc đồ trong tay xuống, chậm rãi bước tới.

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, liếm môi: “Nói thật, ngươi và Đăng Vân quận chúa quả thực rất giống. Không, thực ra ta thấy ngươi còn xinh đẹp hơn một chút. Chẳng trách Thế tử lại thích ngươi như vậy. Tính ra… Lão tử đây cũng được coi là đã hưởng thụ qua quận chúa rồi—”

Ta đưa tay vòng qua eo hắn để tháo thắt lưng. Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, hắn cúi đầu vội vã muốn xé áo ta. Ta đưa tay từ sau gáy lên, ấn vào cây trâm cài tóc của hắn.

Hắn khẽ rên lên một tiếng đầy háo hức.

Khoảnh khắc tiếp theo, cây trâm tựa như một lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào cổ hắn.

Ta đã luyện tập vô số lần, suy nghĩ vô số lần, tìm kiếm cơ hội vô số lần.

Hóa ra, lại đơn giản đến vậy.

Đâm xuyên, khuấy động, hơi thở của hắn trở nên hỗn loạn. Hắn trợn trừng mắt, tay bấu chặt lấy ta. Ta chỉ vô cảm nhìn hắn.

Lại dùng sức, đâm sâu hơn nữa.

Nửa đêm, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Ta nhét một túi bạc vào lòng Tưởng Xã, rồi ném hắn xuống dòng Kim Hà, nơi mà hắn định bán ta.

Đối với những nữ nhân đáng thương kiếm sống trên sông, số bạc này là một món của cải từ trên trời rơi xuống. Dù có vớt được hắn lên, nhìn vào số bạc trong tay, họ cũng sẽ chôn hắn hoặc vứt ở một nơi không ai thấy.

4

Đêm đó, ta ngủ rất say, mãi cho đến chiều hôm sau.

Không có bàn tay lạnh lẽo nào đột ngột luồn vào chăn, không có mùi rượu.

Cũng không có bất kỳ tiếng la hét hay tin tức nào về thi thể của Tưởng Xã.


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!