Sau Đêm Tình Với Đại Tướng Quân, Ta Ôm Bụng Bầu Bỏ Trốn

Chương 2



!!!

Cái gì mà vong ân bội nghĩa?

Tiểu Cửu nghiêng đầu hỏi ta: “Nương ơi, vong ân bội nghĩa là gì ạ?”

……

Đừng hỏi ta.

Ta cũng không biết.

Sự im lặng của ta đổi lấy tội danh.

Đối diện với ánh mắt chăm chú của hai cha con, một lớn một nhỏ.

Ta đành phải giải thích: “Ý là, ý là nương chỉ cần con thôi, không cần cha con.”

……

Im lặng.

Phó Tiêu im lặng.

“Vậy nương giờ có cần cha nữa không ạ?”

……

Ánh mắt dò xét.

Ánh mắt dò xét của Phó Tiêu.

Nhi tử à, con có biết con đang hỏi cái gì không vậy?

“Từ nương tử——”

Ngoài sân, giọng của Tôn đại nương đột nhiên vọng vào.

Bà xách một giỏ đồ ăn bước vào sân.

“Từ nương tử, hôm nay chẳng phải ngày giỗ của trượng phu nhà ngươi sao? Sao còn ở đây nhàn nhã nói chuyện thế này?”

Nói rồi, bà chợt thấy Phó Tiêu, ngẩn người.

“Ôi chao, có khách à.”

Lúc này, sắc mặt Phó Tiêu đã đen như than.

Không khí gượng gạo đến cực điểm.

3

Ngày đầu đến thôn, để tránh bị người đời dị nghị.

Ta đành nói dối rằng trượng phu đã tử trận nơi biên ải, chỉ còn lại mẹ góa con côi.

Tôn đại nương trong thôn vô cùng nhiệt tình.

Hằng năm đều nhớ ngày giỗ ta nói, cùng ta đi tảo mộ cái mả hoang.

Nhưng màn này của Tôn đại nương lại vừa hay cho ta cơ hội tốt để phủ nhận Tiểu Cửu là con Phó Tiêu.

Ta liếc mắt nhìn Phó Tiêu, lập tức bước tới đón Tôn đại nương.

“Dạ phải, vốn dĩ ta cũng định đi rồi, tại nhà có khách đến, nên mới chậm trễ chút.”

Nói xong, ta bước tới bế Tiểu Cửu từ trong lòng Phó Tiêu.

“Tiểu Cửu ngoan, hôm nay phải đi thăm cha, con quên rồi sao?”

Trẻ con ba tuổi đầu óc đơn giản.

Nghe vậy liền ôm cổ ta nói: “Dạ đúng rồi, hôm nay phải đi thăm cha.”

Ta cười cười, rồi giả bộ ngượng ngùng nói với Phó Tiêu: “Tướng quân thứ tội, nhi tử nhỏ nhà ta còn bé dại, lại từ nhỏ đã mất cha, lớn lên cứ thấy ai đẹp là gọi cha, mong tướng quân đừng chấp nhất.”

Tôn đại nương cũng cười ha hả phụ họa: “Phải đó phải đó, Tiểu Cửu nhà nàng ấy còn gọi cả Thiết Ngưu là cha nữa kìa.”

Cảm tạ Tôn đại nương.

Chỉ là sắc mặt Phó Tiêu càng thêm khó coi.

Cảm giác như hắn có thể lập tức xông ra trận giết địch đến nơi rồi.

Ta run lẩy bẩy.

Để hắn tin tưởng hơn, ta thành khẩn mời hắn cùng đi tế bái.

Hắn nghiến răng nói: “Được thôi.”

Thế là hắn theo chân ba người chúng ta đến một ngôi mộ trong rừng trúc.

Đó là ngôi mộ ta đào vội đêm đầu tiên đến đây.

Còn dựng cả một tấm bia gỗ.

Trên bia khắc bốn chữ [Trượng phu Từ Tiêu chi mộ].

“Từ Tiêu?”

Đây là câu đầu tiên Phó Tiêu nói khi nhìn thấy bia mộ.

Ta lấy tay che mặt khóc nức nở: “Phải đó, Từ lang đoản mệnh của ta, vậy mà bỏ lại mẹ con ta mà đi trước rồi.”

Nói xong, ta vội vàng lau vội hai giọt nước mắt.

Phó Tiêu bắt đầu truy hỏi: “Ồ? Không biết phụ thân của Tiểu Cửu đã ra đi như thế nào?”

“Tử trận ạ.”

“Năm nào?”

“Ba năm trước.”

“Chiến doanh nào? Thuộc hạ của ai?”

“Cẩm Linh Vệ, bộ hạ của Bạch Kỳ tướng quân.”

“Ồ, Cẩm Linh Vệ, lại còn là bộ hạ của Bạch Kỳ.”

Ta vô cùng chột dạ gật đầu, hai cái tên này thực ra là ta nghe được từ đám tân khách trong phủ tướng quân ba năm trước.

Họ cứ nhắc tới Cẩm Linh Vệ, rồi Bạch Kỳ tướng quân gì đó.

Nhưng không sao, chỉ cần lừa được Phó Tiêu là được.

“Đã là tướng sĩ sa trường Ngu quốc ta, bổn tướng quân nhất định phải đích thân kính rượu tưởng niệm.”

Nói xong, hắn xin Tôn đại nương một chén rượu, vẩy lên bia mộ.

Ta gãi gãi mũi.

Chột dạ, vẫn là chột dạ.

Tế điện xong, Phó Tiêu lại theo ta trở về sân nhỏ.

Ngay trước cửa nhà.

Ta chắn trước mặt hắn, hành lễ: “Không biết tướng quân lần này đến đây còn có việc gì khác?”

Chưa kịp để hắn trả lời, nhi tử ta đã thoát khỏi vòng tay ta, nhào vào lòng Phó Tiêu.

“Cha ơi, tối nay cha ngủ cùng Tiểu Cửu được không ạ?”

……

Nhi tử à, con đúng là nhi tử ngoan của mẹ mà!

Phó Tiêu vươn tay bế Tiểu Cửu, cười nói: “Được thôi.”

Rồi hai người trực tiếp lướt qua ta, thẳng tiến vào nhà.

“Ấy, khoan đã, hai người.”

4

Nhờ “phúc” của nhi tử.

Phó Tiêu cứ thế ở lại nhà ta.

Buổi tối, sau khi dỗ Tiểu Cửu ngủ say.

Ta ra sân.

Hắn đang ngồi trên chiếc ghế thái sư, nhàn nhã ngắm trăng.

Ta bước đến bên cạnh hắn.

“Tướng quân, Tiểu Cửu ngủ rồi ạ.”

“Ừ.”

Ta nghiêng đầu nhìn hắn.

“Ngài không đi sao?”

Hắn lắc đầu: “Không đi.”

“Vì sao?”

Hắn không đáp, ngược lại hỏi: “Từ nương tử nóng lòng muốn đuổi bổn tướng quân đi như vậy sao?”

Ta buột miệng: “Đúng vậy.”

……

“Không phải, dân nữ muốn nói chỗ dân nữ là nhà tranh vách đất, đương nhiên không thể so sánh với phủ tướng quân của ngài, chỉ sợ làm chậm trễ tướng quân.”

Hắn thản nhiên: “Không sao.”

……Ta có sao đó.

Đại tướng quân đã muốn ở lại, ta còn có thể làm gì hơn?

Đành quay người đi thu dọn một gian phòng cho hắn.

“Nếu tướng quân không chê nơi này tồi tàn, vậy chỉ có thể ủy khuất tướng quân rồi, dân nữ đã thu dọn xong một gian phòng, nếu tướng quân ngắm trăng mệt rồi, thì sớm về phòng nghỉ ngơi đi ạ.”

Hắn đứng dậy, bước về phía phòng ngủ của ta.

“Bổn tướng quân muốn ngủ cùng Tiểu Cửu.”

Ta vội vàng đuổi theo.

“Tiểu Cửu ngủ tướng vốn không được an ổn, dân nữ sợ làm phiền giấc mộng đẹp của tướng quân.”

“Không sao.”

Đến trước giường, thấy hắn kiên quyết như vậy, ta đành thôi.

Thỏa hiệp nói: “Được rồi, vậy tướng quân ngủ cùng Tiểu Cửu, dân nữ sẽ sang phòng bên ngủ.”

Ta vừa định đi, Tiểu Cửu đã mở mắt, níu lấy tay áo ta.

Giọng non nớt: “Nương ơi, nương đi đâu vậy?”

Ta cúi xuống dịu dàng nói: “Tiểu Cửu chẳng phải muốn cha ngủ cùng con sao? Nương sẽ sang phòng bên cạnh ngủ.”

“Nương không thể ngủ cùng cha và Tiểu Cửu sao ạ?”

……

Ta nhìn về phía Phó Tiêu.

Hắn đã sớm nằm vào bên trong.

Chống tay nhìn ta.

Như thể đang xem trò cười.

“Giường này nhỏ quá, nương ngủ không vừa.”

Tiểu Cửu nghe vậy liền xích vào bên trong.

Chừa ra một khoảng trống.

“Nương ơi, chỗ này ngủ được nè.”

Ta thật sự cảm ơn con, nhi tử ngoan của mẹ.


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!