1
Để nói về cái nghiệt duyên giữa ta và Phó Tiêu, có lẽ phải kể từ cái đêm định mệnh ba năm trước.
Năm ấy, Phó Tiêu đại thắng trở về.
Được phong tước Phiêu Kỵ Đại tướng quân.
Trở thành vị đại tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Ngu quốc.
Ngày hắn khải hoàn, dân chúng từ đông thành đến tây thành chen chúc nhau nghênh đón, đông nghịt như trẩy hội.
Hoàng đế ban thưởng vạn lượng hoàng kim, lại ban cho phủ đệ Đại tướng quân, quy mô chỉ kém phủ thân vương một bậc.
Đêm đó, phủ tướng quân mở tiệc lớn ăn mừng.
Ta theo sư phụ đến phủ tướng quân dâng rượu, tiện thể dự tiệc chung vui.
Ăn được nửa bữa, bụng dạ không yên, ta xin phép ra nhà xí.
Lúc trở về, chợt thấy một bóng người cao lớn lảo đảo bước đi trên hành lang.
Thề có trời đất, lúc ấy ta chỉ đơn thuần tò mò đi theo.
Chỉ là nghĩ bụng, người ta say khướt thế kia, có cần giúp đỡ gì chăng.
Ai ngờ vừa theo đến trước cửa phòng, đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo phắt vào.
Rồi ta ngã nhào vào một lồng ngực rắn chắc.
Hơi thở hắn nồng nặc mùi rượu.
Cả một luồng khí nóng hừng hực phả vào trán ta.
Tay ta vô thức bám vào cổ hắn.
Nóng rực đến lạ thường.
Ta ngước mắt nhìn hắn.
Đôi môi đỏ thắm như anh đào, khẽ hé mở, phả ra hương quế nồng say, thứ rượu sư phụ ta mới cất mẻ đầu.
Thơm quá… mềm quá…
Muốn hôn quá…
Khi ta kịp định thần, môi mình đã chạm vào môi hắn tự lúc nào.
Ta cứng đờ.
Hắn cũng sững lại.
Lúc này, nhờ ánh nến hắt hiu bên ngoài, ta mới nhìn rõ dung nhan hắn.
Đôi mày kiếm rậm rạp, tuấn tú, ánh nến hắt vào, càng thêm phần mờ ảo, không rõ ẩn chứa phong thái gì.
Ngượng ngùng, thật sự quá ngượng ngùng.
Nhưng men rượu xui khiến, vạt áo đen tuyền của hắn lại hờ hững buông lơi.
Để lộ ra một mảng ngực trần đầy mê hoặc.
Cả gương mặt tuấn mỹ, dù trong đêm tối cũng không giấu nổi vẻ anh tuấn phi phàm.
Càng nhìn, ta càng không tự chủ được nuốt khan một ngụm nước bọt.
Thật sự không nhịn được, ta lại vụng trộm hôn thêm một cái.
Tuy có chút đáng tiếc, nhưng vốn định bụng hôn xong lần này, ta sẽ thừa cơ chuồn êm.
Ai ngờ đối phương lại dùng tay giữ chặt gáy ta.
Ép môi ta dán chặt vào môi hắn, không cho phép rời đi.
Đến khi ta sắp nghẹt thở, hắn mới buông tha.
Rồi mơ hồ nghe thấy hắn khẽ nói: “Đừng đi.”
Sau đó, hắn bắt đầu táo bạo hơn.
Bàn tay cũng dần trở nên không an phận.
Trong vòng tay hắn ấm áp như thiêu đốt, ta cũng nhiệt tình đáp lại.
Với suy nghĩ hai mươi năm sống trên đời, cũng nên nếm thử “mùi vị” nam nhân một lần.
Ta thừa men rượu, đem hết thảy trao thân cho hắn.
Phải nói, Đại tướng quân quả không hổ danh là Đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến.
Hắn “chiến” đến độ ta mệt lả, thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh giấc lần nữa.
Ngoài trời đã khuya khoắt, vắng lặng.
Bên gối cũng chẳng còn bóng người.
Men rượu đã tan.
Ta tỉnh táo rồi, ta hối hận rồi.
Vừa định lặng lẽ rút lui, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài vọng vào.
“Tướng quân.”
Bên kia khẽ đáp một tiếng.
Ngay khi cửa phòng hé mở, ta vội vàng giả vờ ngủ say.
Tiếng bước chân khe khẽ dần tiến lại gần.
Rồi dừng bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta.
Thật sự, rất ngứa.
Đúng lúc ta sắp không nhịn được nữa, hắn lại rụt tay về.
Tiếp đó, ta cảm nhận được sức nặng bên cạnh mình.
Một lúc sau, tiếng thở đều đặn, chậm rãi mà mạnh mẽ mới vang lên bên tai ta.
Ta khẽ hé mắt.
Gương mặt ấy ở ngay trước mắt.
Vừa rồi bên ngoài có người gọi hắn là tướng quân.
Chẳng lẽ hắn chính là Phó Tiêu, vị Phó Đại tướng quân danh tiếng lừng lẫy?!
Ta lại dám chủ động “ngủ” với Đại tướng quân?!
Cứu mạng!
Ta chỉ là một dân đen thấp cổ bé họng, nếu biết người này là Đại tướng quân, ai dám làm càn chứ!
Nếu để hắn biết một thôn nữ nhỏ bé như ta dám câu dẫn hắn.
Chẳng phải ta sẽ bị hắn lột da xẻ thịt hay sao?
Thế là, để bảo toàn cái mạng nhỏ này.
Đêm đó, ta vội vã bỏ trốn.
Gặp ai hỏi ta là ai, ta liền nói mình là tiểu thương bán rượu, uống say ngủ quên mất giờ giấc.
Người ta thấy ta là một cô nương tay trói gà không chặt, cũng dễ dàng bỏ qua.
Ra khỏi phủ tướng quân, ta lập tức thu dọn hành lý, chạy trốn về vùng quê hẻo lánh.
Sau này, kinh nguyệt chậm trễ mãi không thấy, tìm lang y bắt mạch mới biết đã có thai.
Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của mình.
Ta cũng không nỡ bỏ đi, đành mua một căn nhà nhỏ trong rừng trúc ở quê, an phận thủ thường sống qua ngày.
Ngày thường, ta tự ủ rượu, mang ra trấn bán kiếm sống.
Sau này, Tiểu Cửu ra đời.
Thằng bé ngoan ngoãn, đáng yêu, lại lanh lợi hoạt bát.
Hàng xóm xung quanh cũng rất chiếu cố.
Thỉnh thoảng lại biếu chút thịt, chút gạo.
Mấy đứa trẻ lớn hơn cũng làm đồ chơi cho Tiểu Cửu.
Rồi sau đó, chính là tình cảnh trước mắt này.
2
Thật sự ta không ngờ hắn lại tìm đến tận đây.
Quan trọng là đã ba năm rồi cơ mà.
Đến nỗi khi nhìn thấy hắn, ta mới miễn cưỡng ghép nối hình ảnh mơ hồ trong ký ức với con người hiện tại.
Đám nam nhân trong sân đã bị hắn sai người giải tán.
Giờ phút này, hắn đang ngồi trên chiếc ghế thái sư ta mua lại với giá rẻ mạt, cưng chiều ôm nhi tử ta vào lòng.
Còn ta, chẳng khác nào nha hoàn phạm lỗi, đứng trước mặt hắn.
Cúi gằm đầu, chờ hắn định đoạt.
Trong lòng không ngừng lo sợ, liệu hắn có vì ta tự ý sinh hạ cốt nhục nhà họ Phó mà đem ta lăng trì xử tử hay không.
“Tên là gì?” Phó Tiêu lên tiếng.
Ta cứ tưởng hắn đang hỏi mình.
Vội vàng đáp: “Bẩm tướng quân, dân phụ tên Từ Lê.”
Nghe vậy, thần sắc hắn khựng lại.
Sau đó, hắn nói: “Bổn tướng quân không hỏi nàng.”
“Hả?”
Từ Cửu ngồi trong lòng hắn ngây ngô hỏi: “Cha đang hỏi Tiểu Cửu ạ?”
Phó Tiêu cười xoa xoa mũi con, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Dạ.” Ta lại cúi đầu.
“Con tên Từ Cửu, cha cũng có thể gọi con là Tiểu Cửu.”
“Là nương con đặt cho con sao?”
“Dạ!”
“Cha thấy hay không ạ?”
“Hay, nương con đặt tên gì cũng hay.”
“Cha ơi, sao giờ cha mới về tìm Tiểu Cửu ạ?”
Không hổ là nhi tử ta.
Hỏi đúng điều ta muốn biết.
Ta khẽ ngước mắt nhìn phản ứng của Phó Tiêu.
Nào ngờ lại chạm ngay phải ánh mắt hắn.
Hoảng hốt, ta vội vàng quay mặt đi.
“Chuyện này phải hỏi nương con vì sao vong ân bội nghĩa mới đúng.”