Hạ Sơ Tầm phá lên cười:
“Quả nhiên tớ không nhìn lầm người.”
Tôi mở cửa, ánh sáng tràn vào căn phòng tối đen.
Tôi hít sâu một hơi, khẽ nói:
“Hạ Sơ Tầm, cảm ơn cậu. Chúng ta về thôi.”
Nhưng không có ai trả lời.
Tôi đi được mấy bước, không kìm được quay đầu lại.
Mới phát hiện, không biết từ khi nào, tôi đã bước vào căn phòng mà Chu Hân vừa ở.
Tôi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng nhất đời mình.
Chu Hân ch/ế//t rồi.
Cô ta ngã từ trên giường xuống, hai tay chống xuống đất, bên dưới là vũng máu đỏ tươi chói mắt.
Trên cổ cô ta có một vết bầm tím ghê rợn.
Tôi hoảng sợ bịt chặt miệng.
Chu Hân chết rồi?!
Không thể nào!
Tôi đã tính toán thời gian báo cảnh sát, bảo vệ cũng xác nhận đã định vị được phòng của cô ta!
“Thú vị thật đấy. Đến nước này mà cô vẫn chọn báo cảnh sát sao?”
Một giọng nói điện tử lạnh lùng quen thuộc vang lên từ chính giữa x//á//c c//h//ế//t của Chu Hân.
17
Cùng lúc đó, một con búp bê gỗ kỳ dị đột ngột lao ra từ lồng ngực của Chu Hân.
“Nào, để ta tự giới thiệu một chút.”
“Ta tên là Hệ Thống Nữ Phụ Hắc Hóa.”
“Như cái tên của mình, ta cần chọn ra một người làm nữ phụ, khiến cô ta hoàn toàn hắc hóa. Thật đáng tiếc, những ký chủ trước đây của ta đều quá vô dụng.”
Con búp bê gỗ với nụ cười quỷ dị bỗng lộ ra một vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Lòng tham và chấp niệm của bọn họ chỉ khiến họ tự chôn vùi chính mình. Chợt ta nghĩ, tại sao ta không tự tay bồi dưỡng một người nhỉ?”
Nó phát ra một tràng cười lanh lảnh như trẻ con, nhưng lời nói lại chói tai đến đáng sợ:
“Lạc Lạc, xem như quà gặp mặt lần đầu tiên, ta đã giúp ngươi giết chết Chu Hân rồi đấy!”
“Ngươi không biết đâu, cô ta chết còn đau đớn gấp trăm lần ngươi kiếp trước!”
“Bạn học Lâm Lạc Lạc, ngươi nghĩ mình trùng sinh là ngẫu nhiên sao? Không phải! Chính là do ta sắp đặt!”
“Ta thật sự không hiểu hai kiếp rồi, tại sao ngươi vẫn không lựa chọn hắc hóa? Tại sao không cùng ta khiến những kẻ đã tổn thương ngươi phải trả giá?”
Ngực tôi phập phồng dữ dội, cái chết ngay trước mắt khiến tôi nghẹn lời.
Mất một lúc lâu, tôi mới lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nhìn nó.
Búp bê gỗ cười khanh khách:
“Thế giới này bất công đến thế, tại sao có người vừa sinh ra đã được hưởng vinh hoa phú quý, còn ngươi lại phải sống cùng ông nội trong căn nhà dột nát? Ngay cả chiếc bút chì viết chữ cũng phải nhặt đầu bút thừa của người khác? Khi còn bé, nửa đêm sốt cao, phải để ông nội cõng chạy bộ suốt đoạn đường núi đến gõ cửa nhà bác sĩ trong thôn…”
“À! Phải rồi! Tình cảm giữa ngươi và ông nội thật tốt! Nhưng con người ai rồi cũng phải già đi, cũng phải bệnh tật và qua đời…”
“Chi bằng ngươi làm ký chủ của ta? Chúng ta có thể lấy mạng của kẻ khác để kéo dài tuổi thọ cho ông nội! Cả đời ông ấy chưa từng được hưởng một ngày an nhàn, ngươi không muốn nghĩ cho ông ấy sao?”
“Lạc Lạc.” Nó dùng giọng điệu dụ dỗ đến rợn người, thì thầm bên tai tôi: “Ta thật sự rất thích ngươi… Trở thành ký chủ tiếp theo của ta đi. Ta sẽ cho ngươi mọi thứ quý giá nhất trên đời, sắc đẹp, tiền tài, tuổi thọ… được không?”
Đôi mắt nó ánh lên một màu xanh kỳ lạ, như thể có thể hút hồn bất kỳ ai.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó, dường như có thể thấy trước tương lai của mình nếu chấp nhận lời đề nghị này.
Những gì nó nói thật sự quá hấp dẫn.
Hệ thống này thực sự có thể trao cho con người tất cả những thứ họ mơ ước.
Tôi chậm rãi mở miệng:
“Không cần.”
Có lẽ, trong mắt nó, tôi luôn là kẻ bị tổn thương.
Nhưng trong mắt tôi, tôi đã có được thứ quý giá nhất trên đời.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu thốn. Có thể tôi không giàu có về mặt vật chất, nhưng tôi có tình yêu thương trọn vẹn của ông nội.
Thế là đủ.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng cảm thấy mình thiếu thốn điều gì.
Ngược lại, tôi chỉ cảm thấy bản thân chưa cho đi đủ nhiều.
Ông nội đã dạy tôi rằng, làm người phải sống sao cho không thẹn với lương tâm.
Dùng mạng người khác để kéo dài tuổi thọ cho ông?
E rằng ông sẽ tức đến c//h//ế//t ngay lập tức.
Điều tôi muốn chỉ là cố gắng hết sức để ông có những năm tháng tuổi già hạnh phúc nhất.
“Hệ Thống Nữ Phụ Hắc Hóa, ngươi đừng hòng đạt được mục đích.”
Tôi mỉm cười nhìn chằm chằm vào con búp bê gỗ:
“Sở dĩ con người là con người, bởi vì họ có tình yêu mà máy móc không bao giờ có thể cảm nhận.”
“Sẽ có một ngày, sẽ có người hoàn toàn tiêu diệt ngươi.”