Từ Cô Nhi Trở Thành Thiên Kim Hào Môn

Chương 3



Tôi nhận lấy đơn xin, liếc qua một cái liền phát hiện vấn đề: “Sao chỉ có tên chị?”

Tiểu Hồ chỉ cười cười: “Thành công nghiên cứu này đều nhờ chị Nhiễm cả, chúng em nói hay thì là nhân viên nghiên cứu khoa học, thực tế chỉ là người làm phụ, kiếm cơm qua ngày thôi ạ.”

Tôi vỗ đơn xin vào đầu cô bé: “Không thể thiếu một ai cả! Thiếu một người, chị sẽ không ký.”

Tiểu Hồ nhận lấy báo cáo còn muốn từ chối, nhưng dưới sự uy hiếp của tôi, cô bé vẫn ký tên. Cô bé dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt ký tên.

Tôi ký xong, nộp lên. Khi đi xuống cầu thang, điện thoại reo, tôi nhìn số gọi đến, lại là từ trung ương.

5

“Anh, họ lại gọi điện đến rồi.”

Tôi thay bộ đồ mặc ở nhà, vào bếp giúp anh trai. Mọi sinh hoạt ăn uống trong ngày của nhà tôi đều do anh trai bao thầu, đúng là người anh trai tuyệt vời.

“Anh cũng bị gọi.”

“Bị từ chối mấy lần rồi, cũng có nghị lực đấy nhỉ.”

Tôi hắt nước rửa rau vào người anh, anh dùng tay che một cái, rồi lấy rau tôi vừa rửa sạch ra thớt bắt đầu thái. Tôi tùy tay lấy một quả dưa chuột đã rửa, dựa vào khung cửa ăn.

“Người nhà họ Giang lại đến à?”

“Ừm.”

“Em định làm sao?”

“Cô ta chọc vào em rồi.”

Anh trai tôi cho rau đã thái xong vào chậu, dùng ngón tay chỉ vào bàn: “Thiệp mời.”

Tôi nhìn sang, thấy tên Lục Chiếu và Giang Dao, trong lòng đã hiểu.

Lục Chiếu là một thiếu gia ăn chơi nổi tiếng cả nước, suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, con riêng đủ lập một đội bóng rồi. Nhưng nghĩ cũng phải, nhà họ Giang tính là cái gì? Nhà họ Lục sao có thể để cô ta gả cho người tốt được.

Tôi lạnh lùng hừ một tiếng, cất thiệp mời đi.

“Em định đi à?”

Anh trai tôi dọn cơm lên bàn, nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

Tôi cầm đũa gắp một miếng rau vào bát: “Đương nhiên rồi, có cỗ sao lại không đi?”

“Anh đi cùng em.”

“Không cần, chỉ có một thiệp mời, anh có muốn đi cũng không được.”

Anh trai tôi còn muốn nói gì đó, nhưng chỉ lắc đầu cười cười: “Đúng vậy, Tiểu Nhiễm đã không còn là đứa trẻ nữa rồi, có thể tự bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ bố mẹ rồi.”

Tôi ăn một miếng rau, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Anh, cái thiệp mời này là anh mang về từ chỗ bố mẹ à?”

“Thế em nghĩ từ đâu?”

“Bố mẹ có nói gì không?”

Anh trai tôi ngẩng đầu, cố làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ. Tôi còn tưởng bố mẹ lại bị sốc gì đó, kết quả anh chỉ đưa tay véo nhẹ mũi tôi: “Không có.”

Tôi đặt đũa xuống, cố làm bộ tức giận nói: “Em không còn là đứa trẻ nữa rồi!”

“Ừ, không còn là đứa trẻ nữa rồi.”

6

“Tô Nhiễm, cô đúng là dám đến thật.”

Ngày cưới, Giang Dao gọi tôi vào phòng nghỉ mỉa mai.

Cô ta mặc váy cưới đặt may riêng, đầu đội khăn voan trắng. Thực ra cô ta trông không tệ, chỉ là cái tính kiêu căng này không tốt lắm.

“Sao lại không dám? Thiệp mời là cô gửi mà.”

“Hừ, tôi cảnh cáo cô, bây giờ tôi là người nhà họ Lục rồi, cô đừng có làm loạn nữa.”

Tôi khinh thường nói: “Người nhà họ Lục à? Lấy việc trèo cao làm vinh dự, cô lấy gì ra so với tôi?”

“Cô! Tiền đề của việc trèo cao là cô phải trèo được lên. Tô Nhiễm, cô đây là ghen tỵ.”

Tôi đứng dậy đẩy cửa bước ra: “Đại tiểu thư nhà họ Giang, đừng để lỡ giờ lành.”

Giang Dao kéo lê tà váy, vẫn bộ dạng cao ngạo ấy. Tôi nhìn thấy bóng lưng cô ta, chỉ cảm thấy đáng thương.

Cô ta trở thành vật hy sinh, lại vẫn cho rằng mình đã trở thành người trên vạn người.

Thực tế không phải cổ tích, không có màn công chúa yêu chàng trai nghèo, cũng sẽ không có ngoại lệ hoàng tử yêu Lọ Lem.

“Cô Tô Nhiễm phải không? Chào cô.”

Tôi quay đầu nhìn lại, đó là Lục Chiếu, vị hôn phu của Giang Dao.

Tôi không để ý đến anh ta, quay người đi về chỗ ngồi của mình. Nhưng anh ta lại chạy đến trước mặt chặn tôi lại: “Mỹ nhân, đừng đi vội. Lát đợi anh được không, đợi anh đi làm nghi thức một chút rồi đến gặp em.”

“Tránh ra.”

“Biết anh là ai không? Anh tên Lục Chiếu. Theo anh đi, anh…”

“Tôi nói lại lần nữa, tránh ra.”

“Tính khí cũng không nhỏ nhỉ, có phải ghen không? Anh với Giang Dao chỉ đi theo nghi thức thôi, anh đương nhiên chỉ thích em.”

“Lục Chiếu, cút đi kết hôn đi.”


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!