Anh trai tôi dọn cơm lên bàn, nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Tôi cầm đũa gắp một miếng rau vào bát: “Đương nhiên rồi, có cỗ sao lại không đi?”
“Anh đi cùng em.”
“Không cần, chỉ có một thiệp mời, anh có muốn đi cũng không được.”
Anh trai tôi còn muốn nói gì đó, nhưng chỉ lắc đầu cười cười: “Đúng vậy, Tiểu Nhiễm đã không còn là đứa trẻ nữa rồi, có thể tự bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ bố mẹ rồi.”
Tôi ăn một miếng rau, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Anh, cái thiệp mời này là anh mang về từ chỗ bố mẹ à?”
“Thế em nghĩ từ đâu?”
“Bố mẹ có nói gì không?”
Anh trai tôi ngẩng đầu, cố làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ. Tôi còn tưởng bố mẹ lại bị sốc gì đó, kết quả anh chỉ đưa tay véo nhẹ mũi tôi: “Không có.”
Tôi đặt đũa xuống, cố làm bộ tức giận nói: “Em không còn là đứa trẻ nữa rồi!”
“Ừ, không còn là đứa trẻ nữa rồi.”
6
“Tô Nhiễm, cô đúng là dám đến thật.”
Ngày cưới, Giang Dao gọi tôi vào phòng nghỉ mỉa mai.
Cô ta mặc váy cưới đặt may riêng, đầu đội khăn voan trắng. Thực ra cô ta trông không tệ, chỉ là cái tính kiêu căng này không tốt lắm.
“Sao lại không dám? Thiệp mời là cô gửi mà.”
“Hừ, tôi cảnh cáo cô, bây giờ tôi là người nhà họ Lục rồi, cô đừng có làm loạn nữa.”
Tôi khinh thường nói: “Người nhà họ Lục à? Lấy việc trèo cao làm vinh dự, cô lấy gì ra so với tôi?”
“Cô! Tiền đề của việc trèo cao là cô phải trèo được lên. Tô Nhiễm, cô đây là ghen tỵ.”
Tôi đứng dậy đẩy cửa bước ra: “Đại tiểu thư nhà họ Giang, đừng để lỡ giờ lành.”
Giang Dao kéo lê tà váy, vẫn bộ dạng cao ngạo ấy. Tôi nhìn thấy bóng lưng cô ta, chỉ cảm thấy đáng thương.
Cô ta trở thành vật hy sinh, lại vẫn cho rằng mình đã trở thành người trên vạn người.
Thực tế không phải cổ tích, không có màn công chúa yêu chàng trai nghèo, cũng sẽ không có ngoại lệ hoàng tử yêu Lọ Lem.
“Cô Tô Nhiễm phải không? Chào cô.”
Tôi quay đầu nhìn lại, đó là Lục Chiếu, vị hôn phu của Giang Dao.
Tôi không để ý đến anh ta, quay người đi về chỗ ngồi của mình. Nhưng anh ta lại chạy đến trước mặt chặn tôi lại: “Mỹ nhân, đừng đi vội. Lát đợi anh được không, đợi anh đi làm nghi thức một chút rồi đến gặp em.”
“Tránh ra.”
“Biết anh là ai không? Anh tên Lục Chiếu. Theo anh đi, anh…”
“Tôi nói lại lần nữa, tránh ra.”
“Tính khí cũng không nhỏ nhỉ, có phải ghen không? Anh với Giang Dao chỉ đi theo nghi thức thôi, anh đương nhiên chỉ thích em.”
“Lục Chiếu, cút đi kết hôn đi.”
Tôi nhìn sang, đó là Lục Hành, anh trai của Lục Chiếu, người thừa kế của Tập đoàn Lục thị.
Có thể thấy Lục Chiếu rất sợ anh trai mình, vừa nghe thấy lời anh trai liền ngoan ngoãn cút đi.
“Xin lỗi cô, đã làm phiền đến cô.”
Lục Hành hơi cúi đầu về phía tôi, bày tỏ lời xin lỗi.
Tôi cũng hơi cúi đầu về phía anh ta, tỏ ý không sao.
Tôi quay về chỗ ngồi, bốc một nắm kẹo cưới ăn.
Đột nhiên điện thoại rung nhẹ, tôi lấy điện thoại ra, thấy là Lý Tín gửi WeChat cho tôi: “Đã chuẩn bị xong hết rồi, có khởi kiện không? Tôi sẽ tự tay xử lý.”
Tôi trả lời: “Đợi thêm.”
Lý Tín trả lời: “Lại đợi?! Cậu đúng là lắm tiền mà.”
Tôi tắt điện thoại, không để ý đến anh ta nữa, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.
“Sao mày lại đến đây?”
Tôi ngẩng đầu cười nói: “Ông Giang, bà Giang, là con gái ông bà mời tôi đến mà.”
“Tao cảnh cáo mày, cút ngay đi, đừng phá hỏng chuyện tốt của gia đình tao.”
“Sao thế được, tôi rất có giáo dưỡng mà.”
Họ còn muốn nói gì nữa, nhưng vì đông người, cuối cùng chỉ hung ác chửi một câu.
Tôi bóc vỏ kẹo, bỏ kẹo vào miệng: “Ông Giang, bà Giang. Đừng làm quá nhiều chuyện thất đức, dù sao thì ngày mai và bất ngờ, lúc nào bất ngờ cũng đến trước.”
7
“Chị Nhiễm, báo cáo phân tích thành phần ra rồi, rất nhiều thành phần vượt quá tiêu chuẩn.”