Tôi Không Phải Nữ Phụ, Tôi Là Người Thừa Kế

Chương 1



1

Tôi tên Lâm Hạ, vị hôn thê của Chu Diên.

Sống hai mươi tám năm, giờ phút này mới biết mình là hòn đá ngáng chân trong một quyển tiểu thuyết sủng ngọt.

Chu Diên đơ người tại chỗ, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

“Cháu bé, cháu nhận nhầm người rồi.” Anh ta cố gắng gỡ tay cô bé ra.

“Không nhầm đâu!” Cô bé móc ra một tấm ảnh: “Ba xem, đây là ba và mẹ!”

Trong ảnh, Chu Diên đang ôm một người phụ nữ mặc váy hoa nhí, bối cảnh là sân vận động trường đại học.

Tôi nhận ra chiếc áo sơ mi đó – món quà sinh nhật bảy năm trước tôi tặng anh.

“Mẹ của con bé là ai?” Tôi nghe thấy giọng mình lạnh băng.

Sắc mặt Chu Diên trắng bệch: “Anh không biết…”

“Mẹ con tên là Tô Đường!” Cô bé nhanh nhảu đáp: “Mẹ con luôn lén xem tin tức về ba!”

Tô Đường.

Cái tên này như một mũi gai, đâm sâu vào kẽ hở trong ký ức tôi.

Bảy năm trước, trong thời gian chúng tôi chiến tranh lạnh: “em gái khóa dưới” của Chu Diên từng thường xuyên xuất hiện trong phòng thí nghiệm của anh.

[Nữ phụ mau phát điên lên đi! Xé ảnh rồi tát anh ta đi!]

[Tức chết mất, nam chính mau ôm dỗ tiểu dâu tây đi chứ!]

Màn hình bình luận thúc giục cốt truyện, còn tôi thì thản nhiên nhấp một ngụm cà phê.

Đắng nghét.

“Đưa con bé về nhà trước đi.” Tôi xách túi đứng dậy: “Chu Diên, anh tự giải quyết đi.”

Anh ta nắm lấy cổ tay tôi: “Lâm Hạ, chắc chắn có hiểu lầm ở đây…”

“Ngày 14 tháng 2 bảy năm trước, anh nói đang bận làm luận văn.” Tôi hất tay anh ta ra: “Nhưng blog của Tô Đường từng viết, ngày đó hai người đã thức trắng đêm trong phòng thí nghiệm.”

Tiếng xì xào trong quán cà phê bắt đầu nổi lên, có người giơ điện thoại lên chụp trộm.

Tin tức tình ái của thiếu gia tập đoàn Chu thị, xưa nay luôn là mồi lửa cho trang nhất.

Cô bé đột nhiên “oa” một tiếng khóc lớn: “Ba không cần con và mẹ nữa sao?”

Màn hình bình luận cuộn trào điên cuồng:

[Ngược tâm quá! Nữ chính mau xuất hiện đi!]

[Nữ phụ sao còn chưa ngất, chưa sảy thai? Mô típ cũ mà!]

Tôi day day mi tâm.

Kiến trúc sư hai mươi tám tuổi, không cần ngất xỉu để giải quyết vấn đề.

“Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ cửa.

Tô Đường mặc một chiếc váy vải thô đã phai màu, hốc mắt đỏ hoe: “Xin lỗi, tôi không ngờ Tiểu Dâu Tây lại…”

Chu Diên như bị sét đánh: “Cô là… Tô học muội?”

“Anh Chu Diên, năm đó anh say khướt trong phòng thí nghiệm…”

Cô ta cắn môi: “Em vốn định mang theo bí mật này cả đời.”

Màn hình bình luận nổ tung như pháo hoa:

[Cảnh kinh điển! Nam chính mau nhớ ra đi!]

[Mặt nữ phụ xanh lè rồi, sướng!]

Tôi nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ cũ trên cổ tay Tô Đường – giống hệt chiếc đồng hồ đôi trong ngăn kéo của Chu Diên. Đột nhiên bật cười thành tiếng.

“Hủy hôn lễ tuần sau.” Tôi tháo chiếc nhẫn đính hôn ra: “Chu Diên, dòng thời gian của anh nên reset lại rồi.”

Khi cánh cửa kính đóng sầm lại, cuối cùng màn hình bình luận cũng hiện lên một dòng:

[Má ơi, nữ phụ sao không đi theo kịch bản vậy?]

2

Tôi đứng trước cửa sổ một cửa hàng ở góc phố, nhìn bóng mình phản chiếu trên tấm kính – đôi mắt đỏ hoe.

Điện thoại rung lên điên cuồng, toàn là cuộc gọi nhỡ của Chu Diên.

“Lâm tiểu thư.” Tiếng bước chân hổn hển vang lên từ phía sau.

Tô Đường ôm Tiểu Dâu Tây đuổi theo, cổ áo ướt đẫm một mảng vì nước mắt.

“Xin cô đừng hủy hôn lễ.” Cô ta nghẹn ngào cúi đầu: “Ngày mai tôi sẽ đưa Tiểu Dâu Tây về quê.”

Màn hình bình luận nhấp nháy trên đầu:

[Chiêu lùi để tiến kinh điển!]

[Nữ phụ mau chửi con trà xanh đó đi!]

Tiểu Dâu Tây đột nhiên giằng tay ra khỏi tay Tô Đường, nhào tới níu lấy vạt áo tôi.

“Cô đừng giận.”

Cô bé móc ra một viên kẹo sữa: “Mẹ nói giành ba của người khác sẽ bị sâu răng.”

Tôi ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với cô bé: “Mẹ cháu dạy rất tốt.”

Tô Đường đột ngột bịt miệng, nước mắt lã chã rơi xuống đất.

Điện thoại hiện thông báo tin tức:

[Con gái riêng của người thừa kế tập đoàn Chu thị bị phanh phui! Vị hôn thê nổi giận bỏ đi trên phố]

Ảnh kèm theo là khoảnh khắc tôi ném nhẫn, tiêu đề lại viết “Cô dâu tương lai tát vào mặt hai mẹ con vô tội”.

“Cần tôi giúp cô làm rõ không?” Tôi lắc lắc điện thoại.

Tô Đường vội vàng lắc đầu: “Anh Chu Diên nói anh ấy sẽ xử lý ổn thỏa…”

“Ngay cả bản thân anh ta còn xử lý không xong.” Tôi khẽ cười: “Bảy năm trước, dữ liệu luận văn bị rò rỉ, là anh ta nhận tội thay cô đúng không?”

Đồng tử Tô Đường co rút lại, lảo đảo đụng vào cột điện.

Màn hình bình luận đột nhiên khựng lại, như thể tín hiệu bị can thiệp mạnh.

“Lâm tiểu thư!” Trợ lý của Chu Diên chạy như bay tới: “Chủ tịch muốn gặp cô.”

Hương trầm trong biệt thự cổ của nhà họ Chu xông lên khiến người ta choáng váng.

Chu mẫu dùng nắp trà gạt gạt bọt: “Hôn lễ vẫn tiến hành như thường, đứa bé sẽ đứng tên con.”

“Nhà họ Chu không thể mất mặt.” Bà đẩy tới một bản thỏa thuận: “Điều kiện tùy con đưa ra.”

Tôi lật giở văn kiện, khẽ cười thành tiếng.

Trong điều khoản thậm chí còn in đậm dòng “không được gặp mẹ ruột”.

“Dì ơi.” Tôi chỉ vào chữ ký nguệch ngoạc hình con chó của Tiểu Dâu Tây: “Cháu trai dì vẽ con chó lên thỏa thuận kìa.”

Chu mẫu siết chặt tràng hạt: “Con chỉ cần làm tốt vai trò Chu phu nhân…”

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng phanh gấp.

Khi Chu Diên xông vào, bộ vest dính đầy vết mưa: “Mẹ! Đừng ép cô ấy!”

Trong tay anh ta nắm chặt một tờ báo cáo xét nghiệm nhàu nát.

“Tiểu Dâu Tây không phải con của con.”

Cổ họng anh ta khàn đặc như giấy ráp: “Camera giám sát trong phòng thí nghiệm năm đó đã tìm thấy rồi.”

Tô Đường đột nhiên bước ra từ bóng tối ở sảnh.

“Nhưng anh đã ký vào thỏa thuận hiến tặng tinh trùng.”

Cô ta giơ lên một tờ giấy đã ố vàng: “Mã số ngân hàng tinh trùng 0927.”

Màn hình bình luận nổ tung:

[Má ơi, cú twist kinh thiên!]

[Nữ phụ mau chạy đi! Sắp ngược rồi!]

Tôi nhặt tờ báo cáo rơi xuống chân lên.

Trang cuối cùng đóng dấu đỏ chót “Không trùng khớp”.

“Chúc mừng.” Tôi nhét văn kiện trả lại vào tay Chu Diên: “Anh có quyền kiện tội lừa đảo.”


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!