Tôi Gả Cho Anh, Anh Gả Cả Gia Sản Cho Tôi

Chương 2



Tiền, tôi muốn. Người, tôi cũng muốn vắt cho kiệt.

Không chừa chút nào cho nữ chính hết!

3

Mỏi eo quá! Sao không ai nói trước là kèo trên lại mệt thế này chứ.

Tôi nằm dài trên giường cả nửa buổi mới chịu ngồi dậy.

Trong tủ chẳng còn ai, Lâm Noãn cũng biến mất rồi.

Dưới lầu, Cố Thời Dực đang xử lý tài liệu ở phòng khách, tôi lê dép bước đến, chui vào lòng anh, nhỏ giọng rên rỉ:

“Đau lưng quá…”

Cố Thời Dực không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay xoa cho tôi.

“Ở đây nữa, hôm qua dùng sức nhiều quá…”

Tôi kéo tay anh đặt lên bụng dưới mình.

Các ngón tay thon dài hơi co lại, Cố Thời Dực đẩy nhẹ gọng kính mạ vàng, trên mặt hiếm khi xuất hiện chút ửng hồng.

Khi quản gia mang tới thẻ đen cùng một cuốn Nữ Giới, tôi suýt nữa bị sặc sữa.

“Ý anh là, ngày nào em cũng phải đọc cái này á?”

“Vâng, phu nhân. Sai một chữ, trừ 100 nghìn.”

Cố Thời Dực xoay chuỗi Phật châu, bổ sung thêm.

???

Không phải chứ, nước mình thành lập đã lâu mà sao còn sót lại cái tàn dư phong kiến này chưa bị dẹp hả?!

Tôi lầm bầm trong bụng, ngay giây sau điện thoại rung lên.

Thẻ ngân hàng báo có: 5 triệu đã được chuyển vào tài khoản.

!!!

Tôi lập tức vỗ quyển sách dát vàng xuống bàn:

“Chồng ơi, tam tòng tứ đức gì đó em học hết! Nhất định đừng vì em là đóa hoa mảnh mai mà nương tay!”

Không phải tôi không có cốt khí đâu, là tại… anh ấy cho nhiều quá thôi.

Tôi không tin một phụ nữ thời đại mới, học vấn cao như tôi, lại không trị nổi một ông chú cổ hủ!

Tức tối mở sách ra, tôi vừa lật trang đầu đã sững người.

Điều 1: Mỗi tháng phu nhân phải tiêu hết 10 triệu. Nếu không đạt chỉ tiêu, sẽ trừ số tiền thiếu vào tháng sau.

Điều 2: Mỗi lần ra ngoài, trang sức mang theo không được dưới 1 triệu.

Điều 3: Thức ăn mỗi ngày đều phải vận chuyển bằng trực thăng…

Bình luận bay nổ tung.

【Ghen tị thật sự! Trên đời thừa ra một người giàu như cô ta thì tôi chết chắc!】

【Tức đến mức tôi xoay người trên giường, dây sạc không đủ dài nên phải xoay lại.】

【Các người giàu có thể dọn qua hành tinh khác sống được không?!】

【Đáng chết thật! Tôi tức quá phải đặt ngay ly Lucky.】

【Các chị phía trên bình tĩnh đi! Sống tiếp đi nào!】

Tôi nhìn đi nhìn lại bìa sách, chắc chắn không đọc nhầm.

Đây đúng là Nữ Giới?

Không phải mơ tưởng trước khi dân văn phòng chết vì làm việc quá sức đấy chứ? Giống như một giấc mơ vậy.

Mỗi ngày 10 giờ sáng, quản gia đúng giờ xuất hiện với máy POS, catalog túi xách và trang sức mới nhất, nghiêm túc như thiết triều.

“Phu nhân, hôm nay cần hoàn thành mức tiêu 500 nghìn.”

Tôi ngậm bàn chải đánh răng, tay chống hông:

“Cái túi bucket da cá sấu này…”

“Không được.”

Cố Thời Dực bất ngờ ngẩng đầu từ trong đống hồ sơ:

“Tuần trước em đã mua cái cùng tông màu. Vi phạm Nữ Giới – Chương Tiết Kiệm – Điều 3.”

Anh đẩy ra một bộ khuyên tai kim cương phiên bản mới nhất:

“Món này hợp với bộ váy cao cấp em mặc hôm qua.”

Bình luận không ngừng tuôn ra.

【Tiết kiệm cái quái gì mà bắt buộc phải phối đồ đủ bộ?!】

【Ngay cả màu túi xách vợ có bao nhiêu cái cũng biết, không lẽ ông chú này nửa đêm ngồi soi hóa đơn mua sắm của cô ta à?】

Ngoài khoản “góp lúa đều đặn”, mỗi ngày tôi thức dậy, mở mắt ra là tiêu tiền.

Quẹt thẻ đến đau cả tay.

Tôi nằm dài trên ghế sofa bọc da, lấy móng tay gắn đá chọc chọc vào đùi Cố Thời Dực.

“Tháng này còn 300 nghìn nữa, em thật sự tiêu không nổi nữa rồi ~”

Cố Thời Dực đang xem báo cáo tài chính, tay hơi khựng lại, chiếc bút máy viền vàng rỉ ra vệt mực đen.

“Nhõng nhẽo một lần được trừ 50 nghìn.”

“Chỉ 50 nghìn?!”

Tôi lăn luôn vào lòng anh, môi đỏ khẽ lướt qua yết hầu anh lúc trồi lúc sụt.

“Vậy… còn thế này thì sao?”

Chiếc xe lăn bằng gỗ trầm bất ngờ nghiêng, tôi hét nhỏ rồi ngồi phịch xuống đùi anh.

Cố Thời Dực dùng một tay tháo chuỗi Phật châu, quấn lấy mắt cá chân tôi, ánh mắt sau gọng kính mờ tối.

“Tiếp xúc không khoảng cách, tính phí theo giây…”

Chỉ trong một đêm, tôi hoàn thành vượt chỉ tiêu.

4

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Cố Thời Dực hôn lên má tôi, dịu dàng dỗ dành:

“Tuần sau đi cùng anh dự một buổi tiệc từ thiện nhé?”

Tôi buồn ngủ sắp chết, nghe thấy tiếng báo chuyển khoản thì gật đầu ngay.

Trong cơn lơ mơ, bình luận điên cuồng lướt qua mắt.

【A a a cuối cùng cũng tới đoạn cao trào mới rồi!】

【Nữ chính và ông chú uống rượu có pha thuốc, bị nhốt chung một phòng, lửa gần rơm, cọ má kề tai, nữ phụ chuẩn bị biến đi nhé hahaha】

Buổi tiệc chán chết, ai nấy đều đeo nụ cười giả lả.

Nhân lúc Cố Thời Dực đang trò chuyện với người khác, tôi lẻn vào một góc.

Một bóng người chắn trước mặt tôi.

Cố Yến – thanh mai trúc mã kiêm bạn trai cũ.

À không, xét về vai vế, bây giờ anh ta phải gọi tôi một tiếng… “thím”.

Anh ta nhìn tôi, mắt đỏ hoe, cất giọng run run:

“Tiểu An, thời gian qua em đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.”

Tôi tay trái cầm macaron, tay phải cầm bánh ngọt.

Ý anh là tiêu tiền ấy à (nhai nhai)? Cũng có hơi mệt thật đấy (nhai nhai)…

Không tiêu đủ là phải lấy thân bù vào.

Được thì có được đấy, nhưng cái eo coi như xong rồi…

Thấy tôi ăn vụn đầy miệng, Cố Yến ôm mặt, như thể sắp khóc.

“Họ đối xử với em tàn nhẫn thế sao? Ngay cả ăn cũng không cho ăn no…”

Ờ thì… không phải vì vậy.

“Yến sào nấu với cá tuyết ăn nhiều quá ngán, giờ chỉ muốn ăn mấy món vớ vẩn.”

Cố Yến lắc đầu, không thèm nghe tôi giải thích.

“Tiểu An, em đừng sợ!”

Anh ta nắm lấy tay tôi.

“Em đem cái này bỏ vào thư phòng của ông chú. Chỉ cần chú ta sụp đổ, anh sẽ đưa em rời khỏi đó. Đến lúc ấy, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!”

Thư phòng? Nhưng Cố Thời Dực có bao giờ làm việc ở đó đâu? Anh chỉ dùng phòng đó để “xử lý” tôi thôi…

Tôi siết chặt cây bút ghi âm trong tay, nhìn Cố Yến với ánh mắt phức tạp.

Trước kia sao không thấy anh ta biến thái vậy? Lại còn thích nghe lén cảnh phòng the của chú và thím mình?

Không thấy tôi phản ứng, Cố Yến tưởng tôi không đồng ý, cắn răng nói khẽ:

“Chỉ cần em giúp anh, mỗi tháng anh sẽ cho em 500 nghìn tiêu vặt. Muốn mua gì cũng được.”

Bao nhiêu cơ? Tôi ngoáy ngoáy tai, tưởng nghe nhầm. Anh nói thiếu một số 0 rồi sao?

Xì, keo kiệt quá.

Thôi kệ, có tí sở thích đặc biệt cũng không sao.

Cháu trai thích gì cứ để cháu làm, ai bảo tôi vừa đẹp người lại vừa đẹp nết cơ chứ.

Cố Yến đầy kỳ vọng nhìn tôi:

“Tiểu An, trông cậy vào em đấy!”

Tôi bực mình phẩy tay:

“Biết rồi! Mau đi đi!”

Đúng là làm lỡ cả việc ăn của tôi.

Vừa nhét bánh vào miệng, bình luận lại ào tới.

【Nữ chính đã bị hạ thuốc! Vô tình vào phòng nghỉ của ông chú rồi! A a a, màn “xe lăn play” cuối cùng cũng đến?!】

【Trong nguyên tác chính là sau lần bị hạ thuốc này, ông chú mới bắt đầu thay đổi thái độ với nữ chính.】

【Mong nữ phụ biết điều, đừng xen ngang cặp tình nhân chính!】

【Nhưng… bây giờ nữ phụ mới là vợ hợp pháp của nam chính mà?】

【Biết gì chứ? Chưa nghe câu “không được yêu mới là người thứ ba” à? Giờ nữ phụ cũng chỉ là công cụ giải tỏa thôi.】

Tôi nhìn quanh, đúng là chẳng thấy bóng dáng Cố Thời Dực đâu.

Ăn thêm miếng macaron, lần này lại thấy nhạt nhẽo đến lạ…

5

Hành lang vắng tanh, cửa phòng nghỉ đóng chặt.

Tiếc là cách âm không tốt lắm, tôi nghe thấy giọng nữ mềm mại vang lên bên trong:

“Cố tổng, em xin anh… Ưm.”

Tôi lần mò lấy điện thoại trong túi, tim chợt trĩu xuống.

Mau chụp đi, đồ chết tiệt, không phải cô thích tiền người ta lắm sao?

Chỉ cần quay được bằng chứng Cố Thời Dực ngoại tình, thì cả gia sản khổng lồ của nhà họ Cố đều sẽ là của cô đấy!

Trong đầu tôi vang lên giọng nói của một “tiểu ác ma”, không cam lòng mà lẩm bẩm.

Xin lỗi nhé, Cố Thời Dực.

Người ta sao có thể vì chồng mà bỏ qua mấy trăm tỷ được?

Tôi vừa rưng rưng vừa bật camera, một cước đá bay cửa phòng nghỉ.

Lực hơi mạnh, cánh cửa đập vào tường kêu “rầm” một tiếng, rồi từ từ bật lại.

Cảnh tượng trước mắt… lại không loạn như tôi tưởng.

Cố Thời Dực bám chặt lấy tay vịn xe lăn, áo sơ mi đen nhăn nhúm, sắc mặt mang theo vẻ đỏ bừng kỳ lạ.

“Ưm ưm…”

Lâm Noãn ánh mắt mơ màng, dây áo ren trễ xuống tận vai…

Miệng bị nhét giẻ, hai tay bị trói ra sau, không nhúc nhích được.

Chỉ có thể bò trên sàn như con sâu, lăn qua lăn lại.

Cảnh tượng… có chút buồn cười.

“Còn không mau đưa cô ta đi?!”

Cố Thời Dực cúp máy, vài vệ sĩ nhanh chóng bước vào, xách Lâm Noãn ra ngoài.

Lúc họ đi ngang qua, tôi tiện tay ném cho cô ta một tấm chăn, buông một câu:

“Đưa đến bệnh viện đi.”

Phòng lại rơi vào yên tĩnh.

Chẳng quay được gì, mấy trăm tỷ cũng tan biến.

Nhưng tâm trạng lại không tệ như tôi tưởng.

“Chồng à… để em giúp anh nhé.”

“Đừng chạm vào tôi! Dơ.”

Cố Thời Dực từ chối đụng chạm, giọng lạnh lẽo chưa từng thấy.

【Bé nữ chính đúng là có sức hút, chưa làm gì đã khiến đại lão nhớ mãi không quên, lập tức ăn chay, nữ phụ đụng cũng không cho.】

【Nữ phụ buông tay đi! Nữ chính với ông chú là trời sinh một cặp, cô có giở trò gì cũng vô dụng thôi.】

Thật vậy sao?

Tôi hơi sững người, rụt tay lại trong lúng túng.

Đứng ngây ra tại chỗ, lặng lẽ nhìn quản gia đẩy người ra khỏi phòng.

6

Bác sĩ gia đình tiêm cho Cố Thời Dực một mũi an thần.

Liều không mạnh, chỉ có thể giảm triệu chứng.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy, anh đã ở trong đó gần một tiếng, không cho ai vào.

Anh rất tự trọng, những việc như tắm rửa mà làm được thì tuyệt đối không cần người khác giúp.

Đột nhiên, bên trong vang lên tiếng kính vỡ.

Tôi giật mình, vội gõ cửa:

“Anh không sao chứ? Té ngã rồi hả? Cố Thời Dực! Em về rồi, em rửa tay rất nhiều lần rồi, sạch sẽ lắm! Anh cho em vào, được không?”

Tiếng nước ngừng lại.

Không lâu sau, cửa mở.

Cố Thời Dực đẩy xe lăn ra ngoài, làn da lộ ra bên ngoài đã bị cọ đến đỏ ửng một cách bất thường.

Tóc đen rũ nhẹ trước trán, anh ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt bỗng đỏ hoe.

“Vợ à…”

Anh bất ngờ ôm chặt lấy tôi, đầu vùi vào eo tôi, giọng đầy ấm ức:

“Cô ta giữ xe anh lại, anh không đi được. Cô ta còn định hôn anh… Anh thấy bẩn lắm. Nhưng anh đã rửa sạch rồi! Rửa rất nhiều lần! Vợ đừng bỏ anh mà…”

Tôi vuốt ve mái tóc mềm mại của anh, miệng cười tươi như hoa.

Cố Thời Dực là kiểu người cổ hủ, trong xương cốt vẫn giữ tư tưởng gia trưởng.

Anh tin rằng đàn ông phải gánh vác cả gia đình, tuyệt đối không được để lộ điểm yếu trước mặt người mình yêu.

Nhưng đâu biết, tự ti mới là món hồi môn tốt nhất của đàn ông.

Không rõ là do thuốc hay rượu, lúc này anh như người say, ôm tôi làm nũng chẳng khác gì một chú chó Samoyed to xác.

Sự đối lập này… dễ thương chết mất!

Tôi nhịn cười, nghiêm túc hỏi:

“Cô ta chạm vào đâu rồi? Em hôn vào là hết ngay, được không?”

Cố Thời Dực ngập ngừng ngẩng đầu, chỉ vào xương quai xanh.

Tôi cúi người hôn một cái.

Ngón tay anh chỉ xuống yết hầu, môi tôi lại theo sát.

Vành tai người đàn ông dần đỏ ửng, nhịp thở cũng hỗn loạn hơn.

Anh chớp mắt, như vừa nhận ra một quy tắc gì đó.

“Chỗ này, chỗ này nữa, còn cả chỗ này…”

Gần như khắp người anh đều bị tôi hôn qua.

Môi tôi suýt nữa rộp luôn.

Cuối cùng, anh kéo cái quần ngủ mà tôi vừa ngồi đè nhăn nheo ra…

???

Tôi nheo mắt lại, giọng đầy nguy hiểm:

“Cô ta… đụng cả chỗ này rồi?”

Biết mình lố quá, Cố Thời Dực sững lại một lúc, cuống quýt giải thích:

“Không có!”

Anh ngượng ngùng ho khan, mắt lảng đi chỗ khác, giọng nhỏ hẳn xuống:

“Anh là muốn… em chạm vào.”

Tác dụng thuốc còn sót lại bắt đầu phát tác, Cố Thời Dực dựa vào xe lăn, đôi mắt dâng lên một tầng hơi nước.

Ánh đèn trắng rọi xuống, khiến cả người anh trông vừa yếu đuối vừa dễ bắt nạt.

Nhìn mà tôi cũng hơi… nổi hứng.

“Thật ra… cũng không phải là không được…”

Đôi mắt Cố Thời Dực lập tức sáng bừng.

“Nhưng mà, hôm nay mình chơi kiểu khác.”

Còng tay khóa chặt anh vào hai bên tay vịn của xe lăn.

Tôi bịt mắt anh lại, vẫn dùng cái tất ren lần trước.

Mất đi thị giác khiến các giác quan khác của Cố Thời Dực trở nên nhạy cảm đến bất thường.

Anh hồi hộp nuốt nước bọt.

“Em yêu…”

Tôi nâng mặt anh lên, hôn cho đến khi anh chẳng phân biệt được phương hướng.

Một trò chơi do tôi làm chủ… chính thức bắt đầu.

7

Cũng chẳng rõ rốt cuộc ai mới là người bị chuốc thuốc, dù sao thì người cầu xin tha thứ cuối cùng… cũng không phải là tôi.

Sáng hôm sau, hiếm hoi lắm Cố Thời Dực mới dậy muộn.

Tôi đã học thuộc xong một quyển Nữ Giới, anh mới từ phòng ngủ bước ra.

“Chào buổi sáng, chồng yêu!”

Tôi nhảy tót lên người anh, cười tít mắt chào hỏi.

Cố Thời Dực hơi khựng lại, rõ ràng là cả người giật nảy lên.

Anh vòng tay ôm eo tôi, mãi sau mới giống như hạ quyết tâm, khẽ lên tiếng:

“Em yêu… lần sau có thể nhẹ một chút được không? Thật sự là… anh chịu không nổi rồi.”

Chịu không nổi? Sao được chứ?!

Đàn ông mà không được thì còn ai cần nữa!

Quản gia ở bên cúi đầu lặng lẽ rút lui, lập tức ra lệnh cho nhà bếp nấu súp ba ba và rượu ngâm dương nhục.

Phải bảo vệ cho tiểu thiếu gia nhà mình “cờ xí không đổ”.

Kết quả, liên tục một tuần, sắc mặt của Cố Thời Dực… càng lúc càng thảm.

“Không uống nữa! Thật sự là không còn giọt nào đâu!”

Anh kiên quyết phản đối, lúc này quản gia mới chịu đổi lại thành bữa tối bình thường.

Tôi uống cháo trắng hiếm hoi, bụng dưới ấm áp, lòng vui phơi phới.

Nhưng khi phục vụ dọn đồ ăn xong vẫn không đi, tôi ngẩng đầu thì thấy một gương mặt quen thuộc.

“Cô làm gì ở đây?”


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!