Sự Cố Ở Quán Lẩu

Chương 2



3

Lúc này, có người kéo tay tôi.

Là cô bạn Lý Lệ Lệ.

Mặt cô ấy đầy vẻ khó xử, ghé sát vào tai tôi nói nhỏ.

“Thiên Tuyết, hay là thôi đi. Bao nhiêu người đang nhìn kìa, đừng làm ầm ĩ quá mất mặt.”

Tôi cắn chặt môi.

Từ nhỏ, tính cách tôi đã khá hướng nội.

Tôi không thích ánh mắt của người khác, vòng bạn bè chủ yếu chỉ loanh quanh mấy đứa ngồi bàn trước bàn sau, lên đại học cũng chỉ chơi với mấy bạn cùng phòng.

Tôi không đủ dũng khí để kết giao với những người bạn khác.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, tôi căng thẳng đến mức không nói nên lời.

Thấy tôi mãi không phản ứng, Lý Lệ Lệ tưởng tôi đã đồng ý với đề nghị của cô ấy, liền nhẹ nhàng nói với nhân viên phục vụ.

“Đừng lớn tiếng nữa, lát nữa chúng tôi sẽ trả phần chênh lệch.”

Nghe vậy, giọng điệu của cô phục vụ dịu hẳn lại, cười khen Lý Lệ Lệ mấy câu.

“Chị gái không chỉ xinh đẹp mà còn biết điều nữa.”

Rồi cô ta liếc tôi một cái đầy khinh bỉ, mỉa mai.

“Không như một số người… đúng là chưa thấy sự đời bao giờ, thịt 88 tệ một đĩa làm sao ngon được như thế? Chắc ngày thường toàn ăn cơm từ thiện nhỉ?”

Trong đám đông hiếu kỳ, có người bật cười chế nhạo.

“Ha ha ha, ăn cơm từ thiện ngộ độc rồi à? Chuyện hài thành hiện thực, cười chết mất.”

“Đúng thế, thịt bò thường làm gì có vân mỡ đẹp thế kia? Nhìn là biết muốn chiếm hời, ăn vụng vào miệng rồi còn định chối.”

“Không có tiền thì vào nhà hàng làm gì, đời đúng là lắm chuyện lạ!”

Những lời chế giễu, mỉa mai trong không khí không ngừng vang lên.

Cô phục vụ khoanh tay, đắc ý nhìn tôi.

Tôi tức run người, mồ hôi lạnh túa ra, cố gắng lắm mới nặn ra được một câu.

“Có thể gọi quản lý của các người ra đây được không?”

Nghe câu này, Lý Lệ Lệ vội vàng hoà giải.

“Thiên Tuyết, chúng ta đừng gây thêm chuyện nữa. Hôm nay là sinh nhật cậu, đừng làm ầm ĩ quá, mất mặt lắm…”

“Ối chà, còn đòi gặp quản lý cơ đấy? Tôi nói cho cô biết, có gặp cũng vô ích thôi!”

Cô phục vụ thẳng thừng từ chối, tiếp tục châm chọc tôi.

“Sao, còn định làm lớn chuyện để được miễn phí à? Loại người như cô tôi gặp nhiều rồi, thích chiếm hời, mua cái combo mấy trăm bạc mà không biết điều? Còn muốn ăn không món thịt bò thượng hạng cả chục ngàn này nữa? Đúng là bó tay!”

Tôi vừa tức vừa tủi thân, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Đừng khóc nữa Thiên Tuyết, chúng ta cứ vậy đi, thanh toán theo lời người ta nói là xong thôi.”

Lý Lệ Lệ đưa giấy ăn cho tôi, kiên nhẫn khuyên giải.

“Không có tiền còn sĩ diện mời khách à? Hôm nay cô không trả tiền thì đừng hòng bước chân ra khỏi quán chúng tôi!”

Cô phục vụ vẫn hùng hổ.

Con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng biết cắn người, tôi nức nở hét lớn với cô phục vụ.

“Tôi đã nói, gọi quản lý của các người ra đây!”

4

Quản lý quán lẩu đến rồi.

Là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ tròn trịa, hiền hòa.

“Chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì ạ?”

Chưa đợi tôi trả lời, cô phục vụ đã giành nói trước.

“Quản lý, lại một kẻ định ăn quỵt đây. Chậc.”

“Tôi… tôi không phải!”

Tôi luống cuống đến nói lắp, đứng bật dậy chỉ vào cô phục vụ.

“Là cô ta lên nhầm món, tại sao tôi phải trả tiền cho món mà tôi không hề gọi?”

Quản lý gật đầu.

“Quý khách xin lỗi, việc lên nhầm món đúng là lỗi của nhân viên chúng tôi. Nhanh, xin lỗi người ta đi!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cô phục vụ mặt lộ vẻ không cam tâm, hậm hực nói một câu “Xin lỗi”.

“Chị gái, chị thấy đấy, nhân viên chúng tôi cũng đã xin lỗi chị rồi. Tôi sẽ giáo huấn lại cô ấy cẩn thận, đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót sơ đẳng như vậy nữa.”

Tôi tỏ ý chấp nhận, tưởng rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc.

Không ngờ, quản lý lại nói thêm một câu.

“Nhưng mà món ăn này, vẫn cần chị thanh toán thêm phần chênh lệch 8800 tệ. Chúng tôi đã tính ưu đãi khai trương cho chị rồi. Dù sao thì các chị cũng đã ăn rồi, đúng không?”

Tôi kiên quyết lắc đầu: “Không phải thứ tôi gọi, tôi không thể trả tiền.”

Thấy tôi từ chối, quản lý suy nghĩ một chút rồi đưa ra phương án mới.

“À, vậy thế này đi. Chị thanh toán một nửa tiền chênh lệch là 4400 tệ. Phần còn lại sẽ trừ vào lương của nhân viên lên nhầm món. Tiểu Thanh, lương tháng này và tháng sau của em, đều bị trừ một nửa.”

“Sao lại thế được! Em không đồng ý!”

Cô phục vụ ném mạnh chiếc giẻ lau trong tay, những mẩu thức ăn dầu mỡ bắn tung tóe lên người tôi.

Chiếc áo sơ mi mới mua dính đầy những chấm dầu đỏ.

“Em làm loạn cái gì đấy? Nói chuyện với khách hàng cho tử tế! Nếu người ta không đồng ý trả tiền chênh lệch, thì trừ thẳng hai tháng lương của em!”

Quản lý nhíu mày, giọng tỏ vẻ không vui.

“Cả ngày làm việc hấp tấp, lại còn gây sự với khách hàng!”

Cô bé phục vụ không chịu nữa, ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.

“Hu hu… được rồi, em đền một nửa là được chứ gì… lại phải ăn mì gói hai tháng nữa rồi…”


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!