Học Thần Trùng Sinh

Chương 6



Chu Hân nghĩ rằng để giữ được suất tuyển thẳng, tôi sẽ liều mạng học tập, nhưng cô ta không ngờ rằng tôi lại càng buông thả hơn, thậm chí còn tệ hại hơn trước.

Mỗi ngày, đầu óc cô ta đều đầy ắp tiểu thuyết tổng tài, ánh mắt oán độc nhìn tôi như muốn giết người.

Nhưng ngay trước đêm thi, cô ta bỗng dưng vui vẻ lạ thường.

Tôi cảm thấy có điều bất thường.

Khi leo lên giường, bỗng một bạn cùng phòng gửi tin nhắn WeChat cho tôi:

[Lạc Lạc, lúc nãy cậu không có trong phòng, Chu Hân đã leo lên giường cậu và nhét thứ gì đó dưới đệm của cậu.]

[Không biết là cái gì, bây giờ cô ta đang ra ban công gọi điện với người yêu, cậu mau kiểm tra đi, đề phòng bất trắc!]

Tôi nhìn về phía giường của cô ấy.

Cô ấy quay lưng về phía tôi, bất động như đang ngủ say, nhưng ánh sáng từ điện thoại vẫn hắt lên khuôn mặt cô ấy.

[Đừng nói cho ai biết nhé! Tuyệt đối đừng đối chất với Chu Hân trước mặt mọi người!]

Lúc này, Chu Hân đang đứng ngoài ban công, vừa ngân nga hát vừa cười tươi rói khi nói chuyện điện thoại.

Cảm giác bất an dâng lên, tôi vội vàng kéo chăn lên kiểm tra.

Giây tiếp theo, tôi hít vào một hơi lạnh.

Dưới lớp chăn, có một con búp bê gỗ trông y hệt tôi.

Trên búp bê buộc một mảnh vải đỏ, trên đó viết rõ ràng:

“Kỳ thi giữa kỳ, cướp toàn bộ kiến thức của người này, khiến cô ta phát điên ngay tại chỗ.”

Vài phút sau, Chu Hân mãn nguyện cúp điện thoại, quay lại ký túc xá.

Cô ta cố tình nhìn tôi một cái.

Lúc này, tôi đang giả vờ ngủ, mắt chỉ khẽ hé mở.

Tôi nghe thấy cô ta khẽ cười lạnh.

Tôi nhớ rất rõ, kiếp trước vào ngày sinh nhật tôi, Chu Hân cũng từng tặng tôi một con búp bê gỗ trông giống hệt tôi như thế này.

Và kể từ đó, tôi học hành ngày càng kiệt quệ, vận xui liên tục kéo đến.

Thì ra, chính con búp bê này đã hủy hoại cả cuộc đời tôi.

Chu Hân từ từ trèo lên giường.

Cô ta không hề biết rằng, chỉ một phút trước.

Trên giao diện WeChat.

Tôi: [Sơ Tầm, cậu có quen nghệ nhân nào chuyên chạm khắc gỗ khéo tay không?]

Cậu ấy: [Có chứ, sao thế?]

Tôi: [Tôi muốn nhờ họ giúp tôi chỉnh sửa lại một món đồ chạm khắc mà tôi đang có trong tay.]

13

Môn thi đầu tiên là Ngữ văn.

Tôi làm bài rất suôn sẻ, đây vốn dĩ là thế mạnh của tôi.

Những bài thơ cổ được khắc sâu vào xương tủy, cũng là thứ tôi trân trọng nhất.

Còn Chu Hân, với cái đầu toàn tiểu thuyết tổng tài, thì không ổn rồi.

Tiếng chuông thu bài vang lên, cô ta vẫn nắm chặt tờ đề không chịu nộp, nằng nặc đòi thêm một phút để nghĩ ra đáp án điền vào chỗ trống.

Đương nhiên, giáo viên không đồng ý, không chỉ thu bài của cô ta mà còn điểm danh phê bình trước lớp.

Chu Hân vừa nộp bài xong đã gục xuống bàn khóc nức nở, có vài bạn học bước đến an ủi.

Ai cũng biết chuyện giữa tôi và cô ta, liền lên tiếng khuyên nhủ:

“Thôi nào, đừng buồn nữa, với tình hình hiện tại của Lâm Lạc Lạc thì chắc chắn cô ấy cũng không làm được đâu. Suất tuyển thẳng có khi lại là của cậu đấy.”

“Nhưng mà cậu đoán xem trước kỳ thi Lâm Lạc Lạc đã học thuộc cái gì… Tiểu thuyết tổng tài! Hahaha, nghĩ mà xem, buồn cười không cơ chứ!”

Cả lớp cười ầm lên.

Nhưng sắc mặt Chu Hân lại còn khó coi hơn cả lúc khóc.

Có người còn chọc chọc vào tay cô ta: “Hân Hân, sao cậu không cười thế? Chuyện này buồn cười quá trời mà?”

“…”

Cô ta càng thêm thống khổ.

Bởi vì trong đầu cô ta bây giờ, toàn là những đoạn văn sến súa, nhức óc mà tôi đã học thuộc!

Buổi chiều thi Toán, tôi làm bài được nửa thời gian thì gục xuống ngủ.

Thấy tôi ngủ gật, Chu Hân mừng phát điên.

Cô ta vui mừng đến mức nghĩ rằng hệ thống cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Cô ta còn cố tình giơ tay xin thêm một tờ nháp, chuẩn bị lợi dụng tri thức trong đầu tôi để làm bài thật tốt.

Thế nhưng, trong đầu cô ta lúc này, e rằng vẫn chỉ văng vẳng câu nói: “Nữ nhân, đừng dễ dàng thách thức tôi!”

Còn tôi, lý do tôi làm xong sớm và ngủ, đơn giản là vì đề quá dễ.

Kiếp trước, những bài toán này tôi cũng giải quyết rất nhẹ nhàng.

Nhưng lúc đó, khi đọc xong đề và định đặt bút viết, tôi bỗng nhiên quên sạch mọi thứ.

Càng cố nhớ, đầu tôi càng đau dữ dội, thậm chí đến mức nhìn chữ trong đề thi cũng bắt đầu hoa mắt.

Tôi chọn cách bỏ qua câu đó, làm tiếp câu sau. Nhưng khi kết thúc một vòng làm bài, chuông báo hết giờ vang lên, tôi hoảng hốt nhận ra mình đã mất hoàn toàn khả năng viết.

Giờ đây, tình cảnh đó đang xảy ra với Chu Hân.

Giám thị đứng cạnh cô ta lâu hơn hẳn những thí sinh khác.

Dù gì cũng là lớp chọn, thầy cô đều biết từng học sinh.

Vừa ra khỏi phòng thi, giám thị lập tức chạy thẳng đến văn phòng giáo viên dạy Toán.

Nhưng cao trào thực sự lại là kỳ thi Khoa học tự nhiên vào ngày hôm sau.

Lúc này, con búp bê gỗ đã được nghệ nhân chỉnh sửa lại thành khuôn mặt của Chu Hân.

Khi đang làm bài thi, Chu Hân đột nhiên phát điên, bật dậy xé nát bài thi của thí sinh ngồi sau.

Bạn cùng lớp ngồi sau vốn dĩ đã “bỏ cuộc” từ sớm, nằm ngủ trên bàn.

Nhưng bị cô ta làm vậy thì giật mình tỉnh dậy, tức giận vung tay tát cô ta một cái.

“Đ m nhà cậu, ông đây còn chưa viết chữ nào mà cậu cũng xé à?!”

Nhưng Chu Hân lại như điên như dại, vừa cười vừa khóc, nếu không bị giáo viên khống chế kịp thời, e rằng cô ta đã tự lột sạch đồ ngay tại chỗ.

Chỉ nghĩ đến chuyện nếu hôm trước bạn cùng phòng không nhắc nhở tôi, thì người làm những chuyện này hôm nay sẽ là tôi, da đầu tôi liền tê dại.


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!