Hoán Đổi Vận Mệnh Với Nữ Thần Học Đường

Chương 8



Khóe mắt tôi liếc thấy ánh đèn flash, quay đầu lại nhìn, vừa hay đối diện với Chúc Cảnh Tầm đang đứng sau ống kính với vẻ mặt hơi ngại ngùng.

Anh ấy dùng khẩu hình nói với tôi: “Đẹp lắm, cố lên.”

Màn trình diễn của chúng tôi thành công rực rỡ, Chúc Cảnh Tầm cũng không phụ lòng mọi người khi dẫn dắt đội nhà tiến thẳng vào trận chung kết.

Chỉ tiếc là, trong trận chiến tranh ngôi vô địch, không biết anh ấy nghĩ đến điều gì mà đột nhiên thất thần, ném bóng hỏng.

Cuối cùng đành ngậm ngùi nhìn chức vô địch vuột khỏi tay.

Sau khi xuống sân, Chúc Cảnh Tầm với hàng mi ướt đẫm bước đến trước mặt tôi, mái tóc đen rủ xuống vầng trán.

“Vi Vi, tớ thua rồi. Đột nhiên tớ nhớ lại năm đó chúng ta cùng nhau tham gia một cuộc thi, lúc đó cậu còn đưa nước cho tớ…”

“Lúc đó mắt tớ bị mù, bây giờ khỏi rồi.”

Tôi lạnh lùng nói rồi một mình đi vào hậu trường thay đồ.

Ngay khi tôi bước vào phòng thay đồ và đóng cửa lại, một lưỡi dao nhọn bất ngờ áp sát vào eo tôi từ phía sau.

“Muốn chết thì đừng lên tiếng, dẫn tao về nhà mày lấy hết quần áo lót cho tao!”

Giọng nói trầm thấp và khàn khàn, tôi lập tức nhận ra, đó là giọng của Tưởng Thiến.

Đến nước này rồi, cô ta vẫn không chịu từ bỏ, vẫn mơ mộng hão huyền về việc dựa vào hệ thống để có được mọi thứ mà không cần cố gắng.

“Tưởng Thiến, thật ra ngũ quan của cậu không hề khó coi, chỉ cần cậu chăm chỉ tập luyện giảm cân, cậu sẽ trở nên xinh đẹp, còn về thành tích, chỉ cần cậu chịu khó nỗ lực cũng sẽ có tiến bộ, tương lai của cậu vẫn còn rất tươi sáng…”

Tôi cố gắng hạ giọng, muốn cô ta bình tĩnh lại.

Nhưng con dao kia lại càng áp sát vào người tôi hơn.

“Mày im miệng cho tao!”

“Mày có khuôn mặt hoàn hảo, gia thế hiển hách, đầu óc thông minh, mày đương nhiên sẽ không hiểu được nỗi khổ của những người như tao!”

“Nhà tao nghèo, hồi nhỏ bị bệnh bà nội đưa đến phòng khám chui ở quê chữa bệnh, bị tiêm hormone thành ra cái bộ dạng này, từ nhỏ đến lớn tao chịu bao nhiêu ánh mắt lạnh lùng và chế giễu, mày nói thì hay lắm, cái cuộc sống đó tao không muốn sống thêm một ngày nào nữa!”

Tôi cảm nhận được mũi dao đã đâm thủng da mình, Tưởng Thiến hoàn toàn mất lý trí:

“Quý Vi Vi, trách thì trách mày xui xẻo, ai bảo lúc trước mày là người duy nhất chịu cho tao mượn đồ, tao vốn chỉ muốn đổi cái mệnh của một người bình thường thôi, không ngờ lại đụng phải mày… ha ha ha ha, vậy thì mày cứ thay tao sống trong địa ngục đi!”

Ngay khi cô ta giả dạng nhân viên áp giải tôi ra ngoài, Chúc Cảnh Tầm ôm một bó hoa lớn đi tới định tỏ tình với tôi.

Anh ấy nhận ra sự khác thường.

“Vi Vi, hai người đi đâu vậy? Không cùng nhau về trường sao?”

Tưởng Thiến ép tôi phải di chuyển nhanh hơn.

“Vẫn không chịu để ý đến tớ sao.”

Chúc Cảnh Tầm buồn bã đặt bó hoa xuống đất.

Nhưng giây tiếp theo, anh ấy đột nhiên lao tới, cố gắng cứu tôi.

Nhưng anh ấy nhanh, Tưởng Thiến còn nhanh hơn, đã trực tiếp đâm dao về phía tôi, Chúc Cảnh Tầm theo bản năng giơ tay lên đỡ.

Lòng bàn tay bị dao xuyên thủng, máu tươi lập tức phun trào.

Tưởng Thiến giật mình hoảng sợ, tôi thừa cơ dùng sức đá mạnh cô ta ra rồi la hét kêu cứu.

Cả sân vận động náo loạn, nhân viên lập tức gọi 110 và 120, Tưởng Thiến bị khống chế nhưng vẫn phát ra tiếng gào thét như dã thú bị thương.

Cho đến khi Chúc Cảnh Tầm được đưa lên cáng, anh ấy yếu ớt mở mắt, mỉm cười với tôi:

“Những thứ hoàn hảo ai cũng thích, Vi Vi, cho tớ một cơ hội, tớ thật sự sẽ bảo vệ cậu thật tốt.”

Những đóa hoa xinh đẹp ai cũng yêu thích.

Nhưng những đóa hoa bình dị thì sao?

Chẳng lẽ chúng lại mất đi ý nghĩa và giá trị tồn tại?

Thế giới này muôn màu muôn vẻ là do có vô vàn những sinh mệnh tươi đẹp tạo nên.

Mỗi một loài hoa, mỗi một con người, đều có vẻ đẹp độc đáo riêng, và đều có sự đặc biệt không thể thay thế.

Chúng ta đều tỏa sáng trong thế giới nhỏ bé của riêng mình.

“Chúc Cảnh Tầm.”

Tôi mím môi:

“Có lẽ cậu thích những điều tốt đẹp không sai, chỉ là chúng ta không hợp nhau, cậu mau đến bệnh viện điều trị đi.”

Cuối cùng, bố mẹ của Chúc Cảnh Tầm, những người có quyền thế và địa vị, đã đích thân đến.

Họ thu dọn đồ đạc của Chúc Cảnh Tầm đi, cũng gây áp lực lên nhà trường để đuổi học Tưởng Thiến.

Cô ta bị kết án tù có thời hạn vì tội giết người chưa thành, tôi nghĩ, trong tù, cũng sẽ có người “chăm sóc” cô ta thật tốt.

Bố mẹ của Chúc Cảnh Tầm trước khi đi, đã đặc biệt gặp tôi một lần, hỏi tôi sau này có dự định gì.

“Bạn học Quý, nghe nói con bây giờ rất nổi tiếng trên mạng, sau này có định đi theo con đường nghệ thuật không? Nghe Cảnh Tầm nói, con thật sự rất giỏi, dù có vào giới giải trí cũng sẽ thành công, nếu có thể, chúng ta cũng sẵn lòng ủng hộ con.”

“Cảm ơn ý tốt của bác và bác gái, nhưng con sẽ tuần tự hoàn thành việc học, trước tiên là thi đỗ vào trường đại học lý tưởng đã.”

Tôi thành khẩn trả lời, họ nhìn nhau, cũng hiểu rõ Chúc Cảnh Tầm và tôi không có khả năng.

Trong cái xã hội phù phiến đầy danh lợi này, dường như ai cũng nông cạn, chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, không chịu vượt qua lớp vỏ để chạm vào những điều sâu sắc bên trong.

Nhưng, tôi luôn tin rằng, thứ có thể nâng đỡ một người đi được xa hơn, không phải là cái vỏ ngoài nông cạn này.

Sự dũng cảm, kiên định, nhiệt huyết, mới là những phẩm chất quý giá mà một cô gái nên có.

Có lẽ dung nhan sẽ phai tàn theo thời gian, nhưng nền tảng lương thiện sẽ chỉ trở nên tươi sáng hơn theo năm tháng.

Tôi cuối cùng vẫn là tôi, không liên quan đến bất cứ điều gì khác.