Giúp Việc Giả Làm Mẹ Chồng

Chương 2



“Cô cũng chưa tìm được người giúp việc mới mà! Sao? Cô muốn nghỉ việc tự mình trông Đậu Đậu à? Tôi nói cho cô biết, con trai cô nghịch lắm đấy, rất khó trông.”

Tôi bị bà ta làm cho tức cười: “Có tiền thì người giúp việc kiểu gì mà chẳng tìm được?”

“Loại người như bà mơ ước làm bà nội của chủ nhà thì đúng là hiếm thấy.”

Bà ta tức đến nỗi không nói hai lời, ôm con về phòng.

Còn tôi thì ngồi vào bàn ăn ngấu nghiến.

Tiện thể ăn luôn cả phần của bà ta.

Nghĩ đến việc mình còn phải trả lương cho một người giúp việc như thế này, thực sự là toàn thân tức không thông, nghẹn cả ở ngực, không lên không xuống được.

Phiền chết đi được.

3

Tôi và Lý Thúy Phương coi như đã vạch mặt nhau.

Từ hôm đó, hai người gặp mặt cũng không nói lời nào.

Tôi thì không ngừng tìm người giúp việc mới.

Bà ta thì không ngừng gây khó dễ, ngáng chân tôi.

Mỗi tối trước khi đi ngủ tôi đều uống một ly sữa.

Trước khi cãi nhau, bà ta đều ngoan ngoãn hâm nóng sữa cho tôi.

Bây giờ sữa lạnh thì thôi đi.

Còn bị tôi bắt gặp bà ta lén lút nhổ nước bọt vào sữa.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, máu trong người tôi như đông cứng lại.

Sao lại có người như vậy chứ.

Tôi đúng là bỏ tiền ra rước về một bà nội.

Mặc dù nhà chúng tôi ở khu dân cư bình dân, nhưng lương giúp việc không hề thấp.

Lương tháng của tôi mới có một vạn tệ, trả cho bà ta đã là tám nghìn tệ.

Ở cái thành phố hạng ba như chúng tôi, thu nhập tháng của bà ta còn cao hơn nhiều sinh viên đại học.

Công ty giúp việc còn nói bà ta có chứng chỉ gì đó, là dì giúp việc năm sao.

Bà ta lại đối xử với chủ nhà như vậy sao?

Tôi nén giận, lén mua mấy chiếc camera gia đình ngụy trang thành đồ trang trí.

Đặt trong nhà, chuẩn bị quay lại toàn bộ hành vi thái quá của bà giúp việc độc ác này.

Tôi vốn định giữ lại bằng chứng, đến lúc đối chất với bà ta hay yêu cầu công ty bồi thường đều tiện hơn.

Không ngờ, tôi lại vô tình ghi được một bí mật động trời.

4

Thứ Bảy tôi tăng ca.

Lúc rảnh rỗi mở điện thoại xem camera ở nhà.

Lý Thúy Phương đang bế Đậu Đậu, đi theo sau Trần Trạch không ngừng nói gì đó.

Thỉnh thoảng còn lấy điện thoại ra đưa cho anh xem.

Hai người nói cười vui vẻ, trông rất hòa hợp.

Tôi rất tò mò họ đang nói gì, nhưng vì đang đi làm, điện thoại để chế độ im lặng.

Tìm tai nghe khắp nơi, mãi mới mò được tai nghe bluetooth trong ngăn nhỏ của túi xách.

Những lời nghe được khiến tôi lạnh sống lưng.

Hóa ra Trần Trạch và Lý Thúy Phương còn có mối quan hệ như vậy….

Nửa người mẹ trong miệng Trần Trạch rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Tôi lập tức lưu lại đoạn camera này, lên mạng tìm thám tử tư giúp điều tra.

Bố mẹ Trần Trạch tôi đều đã gặp, ba người trông rất giống nhau.

Nhìn là biết một nhà.

Điểm này cũng không có gì phải nghi ngờ.

Nhưng, rốt cuộc trường hợp nào mới là nửa người mẹ?

Đột nhiên, câu “một chàng rể nửa đứa con” lặng lẽ len lỏi vào tâm trí tôi.

Tim tôi thắt lại.

5

Lúc tôi về đến nhà, Trần Trạch đang ăn cơm.

Lý Thúy Phương ngồi đối diện anh, hai người nói cười vui vẻ.

Gắp thức ăn cho nhau, trông chẳng khác gì một gia đình thực thụ.

Ngày thường khi có tôi ở đó, hai người họ đều giả vờ không quen biết.

Đậu Đậu ngồi trên ghế ăn ngủ gật gà gật gù, cái đầu nhỏ lắc lư trong không trung.

Lại không ai để ý đến thằng bé.

Thấy tôi đột nhiên xuất hiện, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người họ, Lý Thúy Phương đưa ra một lời giải thích không mấy thuyết phục: “Cô về muộn quá, Trần Trạch nói anh ấy đói lắm rồi, nên chúng tôi ăn trước.”

Giọng bà ta ngượng ngùng, nhưng tay không ngừng nghỉ, liên tục và cơm vào miệng.

Tôi nhìn đống cơm thừa canh cặn trên bàn, một bụng tức không có chỗ xả.

Tức đến nỗi ngực tôi đau âm ỉ.

Trần Trạch vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, là anh bảo ăn trước, em đừng trách dì Lý, dì ấy cũng có ý tốt thôi.”

Nghe vậy, tôi tức cười: “Dì Lý, lần trước Trần Trạch tắc đường tôi muốn ăn trước, dì nói thế nào?”

“Dì nói Trần Trạch đi làm cả ngày rồi, rất vất vả, ăn cơm phải đợi anh ấy, thế sao hôm nay dì không bảo anh ấy đợi tôi?”

“Hôm nay là tôi đi làm cả ngày, anh ta ở nhà rảnh rỗi cả ngày, dì còn nấu cơm cho anh ta ăn trước, sao dì lại thiên vị thế?”

“Dì đừng quên, là tôi trả lương cho dì, là tôi mời dì đến, đối tượng phục vụ của dì cũng là con trai tôi, không phải Trần Trạch.”


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!