Cả Nhà Chồng Muốn Biến Tôi Thành Bảo Mẫu

Chương 2



“Em là con dâu duy nhất trong nhà, không nghĩ đến chuyện báo hiếu, chăm sóc mẹ cho tốt, lại còn phủi tay bỏ đi.”

Thấy tôi im lặng, anh ta càng nói càng hăng.

“Vương Siêu, mẹ anh không dễ dàng, đó là vì nuôi anh, chứ bà ấy chưa từng nuôi tôi một ngày nào cả.”

“Nếu anh thật sự hiếu thuận như vậy, thì tự mình ở nhà chăm sóc mẹ anh cho tốt đi.”

Chẳng hiểu cái truyền thống tốt đẹp này từ đâu ra, cứ hở ra là “mẹ tôi không dễ dàng”, “mẹ tôi khổ lắm”.

Mẹ anh không dễ dàng, thì liên quan quái gì đến tôi.

“Tôi nghỉ việc? Lương tôi một tháng tám, chín nghìn tệ, gấp đôi cô đấy. Tôi ở nhà? Cô không nhầm đấy chứ?”

Trước đây Vương Siêu cũng từng nói với tôi những lời tương tự, rằng anh ta mỗi tháng kiếm tám, chín nghìn, lương tôi năm nghìn, anh ta gấp đôi tôi.

Tôi cứ nghĩ anh ta nói đùa, chẳng để tâm.

Không ngờ trong lòng anh ta, chuyện này lại là thật.

“Phần lớn thời gian anh chỉ kiếm được hơn tám nghìn, thỉnh thoảng mới được chín nghìn. Trừ đi 600 tiền thuốc lá, 400 tiền rượu, 2000 tiền tiêu vặt, mỗi tháng còn phải đưa bố mẹ một nghìn. Số tiền anh mang về nhà còn chưa nhiều bằng tôi đâu!”

Tôi cười khẩy.

Thấy tôi cười nhạo mình, lòng tự trọng của Vương Siêu bị tổn thương nặng nề.

Anh ta xông vào phòng ngủ, lôi hết chăn đệm của tôi ném ra ngoài, hét lớn:

“Căn nhà này là tôi mua, cô dựa vào đâu mà bắt tôi ngủ sofa? Có ngủ thì cô đi mà ngủ!”

“Còn nữa, hôm nay tôi nói rõ luôn, mẹ tôi cô bắt buộc phải chăm sóc. Pháp luật nhà nước có quy định, phải hiếu thuận với người già, cô đừng ép tôi phải đi kiện cô.”

Nói xong, anh ta đóng sầm cửa phòng lại.

Lực mạnh đến nỗi cái dây kết cát tường treo trên tường cũng bị chấn động rơi xuống.

Tôi nhặt chăn đệm dưới đất lên, lẳng lặng ngồi xuống sofa.

Vợ chồng cái gì, người một nhà cái gì, chỉ cần động đến lợi ích cốt lõi, thì cũng trở mặt thành thù.

Những hình ảnh ân ái trước kia vụt qua trong đầu tôi từng khung hình một, rồi dần dần nhòe đi.

Đêm đó tôi trằn trọc không ngủ được. Có những chuyện, hối hận bây giờ có lẽ vẫn còn kịp.

4

Cả cuối tuần Vương Siêu không về nhà, khỏi nói cũng biết chắc chắn là ở bên nhà bố mẹ anh ta.

Nhưng không về cũng tốt, đỡ phải cãi nhau với tôi thêm nữa.

Sáng thứ hai tôi đến công ty làm việc. Vừa bước ra khỏi thang máy, Triệu Hiểu Hiểu ở quầy lễ tân đã gọi tôi lại.

“Lý Hà, chị thật sự định nghỉ việc ạ? Hai đứa mình làm cùng nhau năm, sáu năm rồi, chị mà đi, em cũng thấy tiếc lắm đấy.”

Nghe lời Triệu Hiểu Hiểu nói, tôi ngớ cả người.

“Em nói gì vậy, sao chị chẳng hiểu gì cả? Ai nghỉ việc cơ?”

Công ty này vừa gần nhà, đãi ngộ lại tốt, ông chủ bà chủ còn đặc biệt sởi lởi.

Mỗi năm còn có hai lần đi du lịch được trả lương, áp lực công việc lại nhỏ.

Tôi có điên mới nghỉ việc.

“Sáng sớm nay chồng chị đến xin cho chị nghỉ việc rồi đấy ạ, nói là mẹ chồng chị bị ngã, ở nhà không thể thiếu người. Bà chủ còn khuyên mãi đấy~”

Tôi thật không ngờ, Vương Siêu này bình thường trông hiền lành thật thà, lại có gan to đến vậy.

Công việc của tôi, anh ta dựa vào đâu mà xin nghỉ hộ?

Đang nói chuyện thì bà chủ đi ra.

Thấy tôi, bà ấy lập tức chạy đến trước mặt tôi: “Lý Hà, em nhất định phải nghỉ việc sao? Em làm ở đây bao nhiêu năm rồi, em mà đi, tuyển người mới chắc chắn không tìm được ai tốt như em đâu.”

“Em không nghỉ việc đâu ạ! Đây là công việc của em, người khác nói không tính.” Tôi nhìn bà chủ, quả quyết nói.

Bà chủ gãi đầu, có chút không hiểu: “Nhưng sáng nay chồng em đến nói…”

“Anh ta không có quyền xin nghỉ việc thay em, công việc của em do em quyết định.” Không đợi bà chủ nói hết câu, tôi đã bày tỏ rõ thái độ của mình.

Ngoài bản thân tôi ra, không ai có quyền xin nghỉ việc thay tôi cả.

Nghe tôi nói vậy, bà chủ vui đến nhảy cẫng lên.

“Tốt quá rồi, may mà báo cáo chưa nộp lên, chị đi rút lại ngay đây.”

“Chị đã bảo mà, thời đại nào rồi, ai lại vì chăm sóc mẹ chồng mà bỏ việc, làm bảo mẫu gia đình hiếu thảo 24/24 chứ.”

Bà chủ nói đùa với tôi.

Sau khi bà ấy đi xa, Triệu Hiểu Hiểu có chút lo lắng.

“Chồng chị trông không dễ đối phó đâu, chị phải cẩn thận đấy.”

Tôi vỗ vai cô ấy: “Yên tâm, anh ta không dễ đối phó, thì chị cũng chẳng phải dạng dễ bắt nạt đâu.”

5

Tan làm, tôi không về nhà mà đi thẳng đến tiệm sửa xe của Vương Siêu.

Lúc tôi đến, anh ta đang tán gẫu với mấy người thợ học việc. Thấy tôi tới, mặt anh ta lập tức xị xuống.

Tôi lướt qua anh ta, dùng hai tay kéo mạnh cửa cuốn xuống.

“Cô làm cái gì đấy? Đang làm ăn mà, cô phát điên cái gì.”


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!