Mối quan hệ chằng chịt, chỉ cần tôi nhắc đến, rất có thể lại cãi nhau như trước, làm ầm lên một trận, nhưng kết quả cuối cùng cũng sẽ không thay đổi.
Thôi, bỏ đi.
Tôi quyết định làm một người bạn gái chín chắn ổn trọng.
Chỉ cần Thiệu Đường biết ý không đến khiêu khích tôi nữa, tôi cũng coi như người này không tồn tại.
Tôi theo Thời Nghiên về nhà ăn cơm, tiện thể ngủ trưa một giấc.
Không biết có phải vì quá mệt không, lúc tỉnh dậy, đã là chiều tối.
Tôi vừa mặc xong áo, sau lưng đã truyền đến giọng nói của Thời Nghiên: “Đói chưa?”
“Em phải về nhà rồi.”
Lời vừa dứt, chưa đợi Thời Nghiên trả lời, điện thoại của tôi đột nhiên reo lên.
Là Kỳ Ngôn.
Không biết anh ta có phải uống nhiều quá không, giọng nói khàn khàn, ẩn chứa vài phần men say không rõ ràng: “Tâm Tâm, nhớ cậu quá.”
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của anh ta truyền ra vô cùng rõ ràng.
Tôi lập tức cứng đờ người, dù không quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được khí thế đột nhiên trở nên lạnh lẽo của Thời Nghiên sau lưng.
“Kỳ Ngôn, cậu tỉnh táo lại đi, chúng ta đã chia tay…”
Tôi thầm tính trong lòng: “Năm năm rồi.”
“Nhưng năm năm nay tớ vẫn luôn đợi cậu, chúng ta chia tay vốn dĩ là vì hiểu lầm. Lúc đó tớ còn quá trẻ con nông nổi, không chịu cúi đầu nhận lỗi, còn tìm bao nhiêu lý do…”
Anh ta nói, giọng nói dần dần trầm xuống.
Bên kia lại truyền đến tiếng người ồn ào và tiếng nhạc.
Tôi nắm chặt điện thoại, đang định khuyên anh ta vài câu, phía sau đột nhiên vươn ra một bàn tay, giữ lấy eo tôi, kéo cả người tôi về phía sau.
Trước mắt trời đất quay cuồng, tôi theo phản xạ kêu lên một tiếng, điện thoại rơi xuống giường mềm mại, người cũng nửa nằm vào lòng Thời Nghiên, mái tóc dài rối tung phủ lên chân anh.
Bàn tay đó vẫn dừng lại ở eo tôi, thỉnh thoảng lại véo nhẹ bụng dưới, bàn tay kia thì nhặt chiếc điện thoại tôi làm rơi, ung dung mở miệng:
“Chào anh Kỳ, tôi rất đồng cảm với hoàn cảnh của anh, nhưng điều đó không có nghĩa là, anh có thể dùng chuyện riêng tư làm phiền Mạnh Kính Tâm ngoài giờ làm việc.”
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng vỡ vụn trong trẻo, giọng nói của Kỳ Ngôn cũng lạnh đi: “Anh là… Thời Nghiên? Bạn trai cũ của Tâm Tâm?”
“Sửa lại một chút, là bạn trai hiện tại.”
Nói xong, Thời Nghiên trực tiếp cúp máy, ném điện thoại sang một bên, rồi cúi đầu nhìn tôi chăm chú.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh hoàng hôn chưa hoàn toàn lặn xuống ngoài cửa sổ, và ánh đèn đường lấp lánh chiếu vào, làm lay động một vùng mờ ảo ái muội trong đáy mắt anh.
Tôi căng thẳng nuốt nước miếng, đột nhiên nói: “Anh nhìn từ góc độ này, có thấy mặt em to lắm không?”
“Không.”
Anh bắt lấy cổ tay tôi, chậm rãi ấn lên gối, sau đó cả người phủ lên: “To không phải là mặt.”
Tôi chậm mất hai giây mới hiểu ý anh, lập tức cảm thấy đỉnh đầu mình sắp bốc hơi rồi.
Tuy nhiên không biết có phải ảo giác của tôi không.
Luôn cảm thấy Thời Nghiên lúc này, so với dáng vẻ luôn ung dung không vội vã trước đây, có chút không giống.
Sau khi anh lại một lần nữa cuốn theo sự vội vã mà đến, tôi khẽ rên một tiếng, đột nhiên hiểu ra: “Thầy Thời, có phải anh đang ghen không?”
Thời Nghiên dừng lại một chút, đưa tay che mắt tôi.
“Muốn chơi trò đóng vai thì để lần sau đi, anh sợ em… chịu không nổi.”
11
Cứ như vậy, tôi lại sống những ngày xuân tiêu ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới dậy.
Điều khác biệt là, tôi không hề mang hành lý dọn vào nhà Thời Nghiên ở như trước, chỉ thỉnh thoảng qua đêm một tối.
Phần lớn thời gian, tôi vẫn ở căn nhà thuê chung với Thiện Thiện.
Thời Nghiên từng hỏi tôi, tại sao không dọn qua.
Tôi tránh ánh mắt anh nhìn mình, nói lấp lửng:
“Truyện mới đã bàn xong bản quyền phim ảnh rồi, em phải hoàn thành sớm, cứ đợi viết xong rồi nói sau nhé.”
“Em viết ở chỗ anh, cũng giống nhau thôi.”
“Không giống.”
Anh kiên nhẫn hỏi: “Sao lại không giống?”
“… Em sợ lúc anh ở nhà, em không kìm được mà có ý đồ với anh.”
Ánh mắt Thời Nghiên nhìn tôi sâu hơn vài phần, khóe môi khẽ cong lên, rồi hôn tôi một cái: “Vậy thì anh chỉ càng mong đợi thôi.”
Nói thì nói vậy, cuối cùng anh vẫn không ép buộc tôi.
Về chuyện của Thiệu Đường, tôi không hỏi thêm nữa, việc sửa sang nhà tân hôn cũng không can dự vào nữa.
Tôi cố tình tránh né tất cả những chủ đề dễ gây tranh cãi trước đây, không bao giờ nổi nóng với anh nữa, cố gắng tỏ ra chín chắn hiểu chuyện.
Thiện Thiện tỏ ra lo lắng về điều này: “Không thể nào vì cậu thích anh ta, mà ngay cả cảm xúc của mình cũng không được có chứ?”
“Cũng không phải, tớ chỉ không muốn cãi nhau thôi.”
Tôi cắn ống hút trà sữa, nhìn chằm chằm vào không khí ngẩn người.
“Chỉ là hễ cãi nhau là tớ khó kiểm soát tính tình, muốn anh ấy đến dỗ dành. Nhưng với tính cách của Thời Nghiên, lại không thể làm được điều đó, nên nổi nóng cũng chỉ thêm phiền não.”
Biểu cảm của Thiện Thiện có chút kỳ lạ:
“Nếu ngày trước đối với Kỳ Ngôn cậu cũng nghĩ như vậy, có lẽ cậu và anh ta đã không chia tay, cậu cũng căn bản sẽ không quen biết Thời Nghiên.”
Nhắc đến Kỳ Ngôn, dường như lời nói của Thời Nghiên hôm đó đã khiến anh ta bị đả kích lớn, sau đó anh ta lại tìm tôi một lần nữa, hỏi:
“Tại sao đều là bạn trai cũ, tớ không được, anh ta lại được? Anh ta cũng đâu có nói dứt khoát với người phụ nữ kia đâu!”
“Anh ta khác cậu.”
Kỳ Ngôn từng bước ép sát: “Khác chỗ nào?”
Có lẽ là lúc tôi gặp Kỳ Ngôn còn quá trẻ trung nóng nảy, một chút ấm ức cũng không chịu đựng được.
Hoặc là, tình cảm của tôi dành cho Kỳ Ngôn lúc đó, chưa sâu sắc đến một mức độ nào đó.
Nhưng dù là loại nào, đối với Kỳ Ngôn đều là tổn thương.
Thế là cuối cùng tôi chỉ uyển chuyển nói: “Không cần hỏi đâu, đều là chuyện quá khứ rồi. Kỳ Ngôn, chúng ta phải nhìn về phía trước.”
Anh ta im lặng rất lâu ở đầu dây bên kia, cuối cùng cười khổ một tiếng: “Tâm Tâm, cậu thật sự thay đổi nhiều quá.”
Điện thoại bị cúp máy.
Từ lần đó trở đi, tôi và Kỳ Ngôn ngoài trao đổi công việc ra, không nói thêm một câu nào nữa.
Một bàn tay huơ huơ trước mắt tôi, khiến tôi hoàn hồn lại.
Tôi nhìn Thiện Thiện đối diện, thẳng thắn nói: “Dù sao bây giờ tớ thật sự rất thích Thời Nghiên, nhưng nếu có một ngày không thích anh ấy nữa…”