Anh Cảnh Sát Đẹp Trai Và Vị Hôn Phu Của Tôi

Chương 2



Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Sau đó, từ trong điện thoại vang lên tiếng cười ồn ào.

“Bên cạnh cậu có người à?”

“Không… tôi đang xem TV.” Giọng nói kia vẫn bình tĩnh, lạnh lùng mặc cả với tên bắt cóc. “Anh định chứng minh cô ấy vẫn an toàn bằng cách nào?”

Tên bắt cóc quay sang nhìn tôi. Tôi lập tức phối hợp, hét lên một câu: “Cứu tôi!”

“Nghe rõ chưa? Không được báo cảnh sát! Đừng giở trò, chiều nay tao muốn thấy tiền!”

“Được, tôi sẽ cố gom đủ tiền. Nhưng trước hết, cậu phải gửi cho tôi một tấm ảnh để tôi xác nhận cô ấy vẫn an toàn.”

Nghe thấy vậy, tên bắt cóc lập tức cúp máy. Hắn lấy điện thoại của tôi, chụp một tấm ảnh tôi bị trói vào ghế, rồi gửi đi. Sau đó, hắn nhét điện thoại vào túi, vẫn có vẻ lo lắng nên quay sang hỏi tôi:

“Cái thằng hôn phu của cô có đáng tin không? Hắn có chịu bỏ năm trăm nghìn vì cô không?”

Thật ra tôi cũng không chắc, chỉ có thể gượng cười đáp: “Chắc là… có?”

Nhưng rất nhanh sau đó, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát.

Trước khi tên bắt cóc kịp phản ứng, hắn đã bị cảnh sát khống chế, còng tay lại.

Còn tôi, ánh mắt chỉ tập trung vào anh cảnh sát đẹp trai tiến đến cởi trói cho mình.

Anh ấy thật sự rất đẹp trai!

Nếu vị hôn phu của tôi mà đẹp trai thế này thì tốt biết mấy~

3

Bên trong phòng thẩm vấn tại đồn cảnh sát.

“Nói đi, tại sao lại bắt cóc cô gái đó?”

“Vì cô ấy ngốc.”

“Vì cô ấy ngốc? Đây mà cũng là lý do hả? Thành thật khai báo!”

“Tôi nói thật! Tôi bắt cóc cô ấy vì cô ấy quá ngốc mà!”

“Hôm đó, tôi đang trên xe buýt thì thấy cô ấy bước lên, hỏi tài xế có thể quẹt thẻ không. Tài xế nói được, thế là cô ấy lấy một cái thẻ ra quẹt mãi mà chẳng được.”

“Rồi sao? Chuyện đó thì liên quan gì đến vụ bắt cóc?”

“Tài xế liền lấy thẻ của cô ấy xem thử, hóa ra là một cái thẻ tín dụng.”

“…Cậu nói tiếp đi.”

“Tôi từng làm nhân viên tư vấn thẻ tín dụng, nên chỉ nhìn thoáng qua là biết loại thẻ đó có hạn mức tối thiểu đến một triệu tệ. Tôi nghĩ ngay có khi đây là thiên kim tiểu thư nhà nào đó ra ngoài trải nghiệm cuộc sống. Thế là tôi giúp cô ấy trả tiền vé xe, rồi nhân tiện bắt chuyện.”

“Sau đó?”

“Cô ấy bảo mới về nước, chưa có công việc, cũng chưa có chỗ ở. Tôi thấy có cơ hội liền theo dõi cô ấy hai ngày, phát hiện cô ấy thật sự không quen ai, chỉ ở khách sạn một mình, thế là ra tay.”

“…”

Tại phòng nghỉ của đồn cảnh sát.

Lúc này, tôi đang ngấu nghiến hộp cơm mà chị cảnh sát mang đến cho mình.

“Em ăn từ từ thôi, ăn xong còn phải đi làm biên bản đấy.”

Chị cảnh sát bên cạnh nhìn tôi đầy thương xót, nhưng tôi chẳng hề để ý, còn tò mò hỏi:

“Mà sao mấy anh chị tìm được chỗ của em nhanh thế ạ?”

Nghe vậy, chị ấy bật cười:

“Phải cảm ơn tên bắt cóc đấy. Hắn dùng điện thoại iPhone của em để gửi ảnh, mà ảnh chụp từ iPhone có chế độ định vị. Bọn chị xác định được khu vực, rồi nhận ra chỉ có tòa nhà bỏ hoang đó là có thể giấu người, thế là tìm đến ngay.”

“Vậy người báo cảnh sát…”