4
Nụ cười trên mặt Chu Hân bỗng cứng đờ.
Giờ phút này, người mà cô ta cố gắng lấy lòng nhưng luôn thờ ơ với cô ta, lại đang nhìn tôi với vẻ thành khẩn:
“Cậu là học sinh giỏi nhất khối, lại còn được tuyển thẳng vào Thanh Bắc. Tớ có thể… nhờ cậu làm bạn học cùng tớ không?”
Chưa đợi tôi trả lời, cậu ấy đã vội vàng nói tiếp:
“Cậu yên tâm, chỉ cần đi học buổi tối cùng tớ là được, điều kiện tùy cậu đề xuất. Phí một tháng năm vạn… không, mười vạn, được chứ?”
Mười vạn!
Tôi sững sờ.
Tôi biết nhà họ Hạ rất giàu, ra ngoài đều có siêu xe đưa đón, từ đầu đến chân toàn hàng hiệu, nhưng tôi không ngờ họ lại chịu chi đến mức này!
Thấy tôi ngạc nhiên, Hạ Sơ Tầm tưởng tôi không hài lòng, cậu ấy vò tóc, mặt mày khổ sở:
“Haiz, tớ biết với học thần như cậu thì chừng này có lẽ hơi ít. Nhưng lần trước tớ thi toán không qua, bố tớ đã khóa vài cái thẻ của tớ rồi. Hay là tớ nhịn ăn một bữa mỗi ngày, rồi thêm ba vạn nữa cho cậu…?”
“Không cần!”
Chu Hân tròn xoe mắt, suýt chút nữa nghẹn lời. Cô ta nuốt nước bọt, vội vã lên tiếng:
“Sơ Tầm, cậu tìm tớ đi! Thật ra Lạc Lạc dạo này học không tốt lắm đâu, lần trước may mắn lắm mới đứng nhất. Hay là để tớ dạy cậu nhé…?”
Kiếp trước, khi thấy điểm số của mình liên tục giảm sút, tôi nghĩ rằng do bản thân chủ quan, vì thế càng nỗ lực học hành chăm chỉ hơn.
Nhưng đổi lại, cơ thể tôi ngày càng kiệt quệ, thành tích cũng tụt dốc không phanh, đến cả những câu hỏi cơ bản tôi cũng không trả lời nổi.
Giờ phút này, trong lòng tôi thoáng chút ảm đạm. Có lẽ… Hạ Sơ Tầm thật sự sẽ bị cô ta thuyết phục.
Nhưng—
“Câm miệng!”
Nam sinh cau mày, gắt gỏng với Chu Hân:
“Nhìn cậu là thấy phiền rồi, nói mãi không chán à? Tớ chỉ cần Lâm Lạc Lạc!”
5
Thế là tôi cứ vậy mà trở thành bạn học của Hạ Sơ Tầm.
Buổi tối hôm đó, giáo viên chủ nhiệm bất ngờ thông báo một tin động trời.
Kỳ thi giữa kỳ vốn dĩ còn mười ngày nữa mới diễn ra, đột nhiên bị rút ngắn xuống còn năm ngày.
Cả lớp lập tức kêu trời than thở.
“Trời ạ, tiêu rồi tiêu rồi, còn bao nhiêu bài chưa làm đây!”
“Tự nhiên quên sạch hết rồi, câu đầu tiên của [Xuất Sư Biểu]ư\ là gì ấy nhỉ, ai nhắc tớ với!!?”
“Chết mất, abandon, abandon… trường học đúng là không coi tụi mình là người mà, làm sao ôn kịp đây!”
…
Mấy bạn học khác ngay lập tức cầm tập đề đến hỏi Chu Hân, cô ta vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng ngón tay lại run rẩy khe khẽ.
Vì không muốn tạo cơ hội cho Chu Hân lợi dụng, mấy ngày nay tôi không hề đụng vào sách vở, cũng chẳng làm một bài nào.
Còn cô ta thì suốt ngày lên mạng tán gẫu với đàn ông, kiến thức đã sớm quên sạch. Hai người họ thậm chí còn hẹn gặp nhau ngoài đời.
Chỉ nghĩ đến chuyện đó, tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Bởi vì, Chu Hân dùng ảnh của tôi để hẹn hò online với người đó.
Kiếp trước, khi họ gặp mặt, tôi đã bị hệ thống “học tập” của cô ta biến thành một kẻ ngốc.
Thế nên, tôi ngoan ngoãn để cô ta dẫn vào quán bar.
Chính tại đó, tôi đã chấm dứt cuộc đời vốn dĩ rực rỡ của mình.
…
“Lạc Lạc?”
Giọng nói của Chu Hân kéo tôi về thực tại.
Tôi ngước lên, phát hiện cô ta không biết đã ngồi xuống bên cạnh mình từ bao giờ, trông có vẻ tiều tụy đi nhiều.
Rõ ràng vẫn sinh hoạt như trước, nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy làn da cô ta có phần chùng nhão hơn.
“Tớ vừa làm một đề thi, có nhiều câu không hiểu, cậu có thể giảng giúp tớ không?”
Gương mặt cô ta trông rất chân thành, nhưng trong mắt lại giấu không nổi tia tính toán.
Nếu tôi giảng bài cho cô ta, chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc tôi phải học sao?
Bạn cùng bàn của tôi khẽ lầm bầm:
“Chu Hân, cậu tìm Lâm Lạc Lạc làm gì? Gần đây cô ấy còn chẳng nhớ nổi công thức nữa.”
Tôi phớt lờ, liếc sơ qua đề thi, rồi dứt khoát nói:
“Ừm, tớ cũng không biết.”
Chu Hân tiếp tục hỏi:
“Vậy cậu có thể tra sách rồi học lại, rồi giảng cho tớ không?”
“Lười tra.”
Sắc mặt cô ta lập tức sa sầm.