Cam Chịu Để Chồng Tổng Tài Nuôi Tiểu Tam

Chương 1




1

Thời buổi này, kiếm đâu ra người chồng chỉ biết đưa tiền, chẳng thèm ngó ngàng đến nhà như Giang Vọng nữa chứ. Chỉ cần năm mươi vạn tiền tiêu hàng tháng kia đều đặn chuyển khoản, thì tôi đây chẳng việc gì phải nhớ nhung anh ta làm chi.

Nhớ nhung để làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ mấy em người mẫu hai mươi mấy tuổi phơi phới kia không đẹp trai, không quyến rũ, hay thể lực không tốt bằng? Bọn họ, nói thật, tuyệt vời ông mặt trời ấy chứ!

“Thím Trương, tôi đi trước đây, dì nhớ hầu hạ Tiểu tam phu nhân cho thật thoải mái nha.”

Thím Trương ngẩn người: “Phu nhân, cô đi đâu vậy?”

Còn đi đâu nữa, nhường chỗ cho người ta chứ sao, tôi đây không thể ở nhà cản trở được.

Tôi xách chiếc túi Chanel mới mua, xoay người bước đi, không quên ngoái đầu lại vẫy tay chào.

Không phải tôi không muốn hầu hạ.

Chủ yếu là tôi sợ mình vướng víu chân tay người ta mà thôi.

Tuyệt đối không phải vì đám bạn thân đã gọi sẵn mười chàng người mẫu, nên tôi mới không thèm hầu hạ Tiểu tam phu nhân sắp sửa bước chân vào cửa đâu nhé!

Tôi liếc trộm bà vú phía sau một cái, rồi bước những bước nhỏ, nhanh chóng tiến về phía chiếc xe bảo mẫu đang đậu ngoài cửa.

Các em ngọt ngào của tôi ơi, chị đến đây!

Vừa mở cửa xe ra, đập vào mắt là hai cực phẩm mỹ nam, tâm trạng tôi lúc này, phải nói là sung sướng vô cùng.

Đám bạn thân đẩy một chàng người mẫu đến bên cạnh tôi, có chút nghi hoặc: “Thanh Thanh, không phải nói chồng cậu hôm nay về nhà sao, cậu còn dám ra ngoài chơi à?”

Tôi vừa vuốt ve cơ bụng của chàng trai trước mặt, vừa đáp: “Đi chứ, sao lại không đi. Anh ta dẫn cả Tiểu tam muội muội về rồi, mình còn lượn lờ trước mặt họ, chẳng phải quá không biết điều sao?”

Ôi chao, cảm giác thật tuyệt vời!

Nói thật, chồng tôi sao có thể thú vị bằng mấy em trai này được chứ.

Xe lăn bánh, giọng nói trong trẻo của chàng trai bên cạnh truyền đến tai tôi: “Chị sống thật phóng khoáng, rượu của chị đã được ướp lạnh sẵn rồi, dùng một ly nhé?”

Tôi vui vẻ xoa cằm chàng trai, nhận lấy ly rượu vang đỏ từ tay cậu ta, uống một hơi cạn sạch.

“Vẫn là miệng nhỏ của em ngọt ngào, không giống như lão già kia, cả người trên dưới chỉ có cái miệng là cứng.”

Liên tục mấy ly rượu xuống bụng.

Tôi uống hơi quá chén, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào lại mát lạnh.

Cơn say lâng lâng khiến tôi mơ màng gối đầu lên đùi chàng trai, mọi thứ lúc này đẹp đẽ như thể đang ở trên mây.

Tôi đang chìm đắm trong khoảnh khắc ấy, thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên kéo tôi về với thực tại.

Tôi bĩu môi, thật là mất hứng, nhưng vẫn bấm nút nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam quen thuộc.

“Tống Thời Thanh, cô đang ở đâu?”

Vì vừa uống rượu xong, đầu óc còn mơ màng, tôi không nhìn tên người gọi.

Tôi ngông nghênh nhấc máy, nhất thời không nhận ra đối phương là ai.

“Anh là ai? Chị đây đang vui vẻ lắm đấy.”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi.

Tôi vừa định buông một câu “thần kinh” rồi cúp máy.

Thì nghe thấy đầu dây bên kia nghiến răng ken kẽ thốt ra ba chữ.

“Chồng cô.”

Xong đời, là Giang Vọng!

Hai chữ “chồng cô” như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người, tôi tỉnh cả ngủ.

Tôi cười gượng: “Chồng à, sao giờ này anh còn chưa ngủ?”

Tôi liếc nhìn thời gian, tặc lưỡi.

Rốt cuộc là Tiểu tam phu nhân không được hay là Giang Vọng không được?

Mới 11 giờ đêm mà đã xong việc rồi sao?

“Cô đang ở đâu?”

Tôi đang định bịa ra lý do gì đó để qua chuyện.

Thì nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng một người phụ nữ, vừa nhỏ nhẹ vừa yếu ớt, nghe thôi đã thấy động lòng người.

“Giang tổng, chúng ta có thể bắt đầu được chưa ạ?”

“Được, đến ngay đây.”

Giọng của Giang Vọng như bị ai đó bịt lại, truyền đến một cách mơ hồ.

Như thể có bí mật gì đó không muốn cho tôi nghe thấy.

Nhưng tôi chẳng muốn nghe chút nào.

Dù lòng tôi có rộng đến đâu, cũng không rộng đến mức sẵn sàng nghe chồng mình ân ái với người phụ nữ khác.

“Ra là còn chưa bắt đầu à, anh yên tâm đi, chồng ơi, tối nay em ra khách sạn ở, sẽ không làm phiền hai người đâu.”

Không đợi bên kia kịp trả lời, tôi dứt khoát cúp máy.

Đám bạn thân quay đầu nhìn tôi.

“Sao thế, chồng cậu gọi điện tra khảo à?”

Tôi đặt điện thoại xuống, vuốt ve cái eo thon gọn của chàng người mẫu, thản nhiên lên tiếng.

“Không phải, chỉ bảo tôi đừng về nhà làm phiền họ thôi, kệ đi, chúng ta tiếp tục chơi.”

Hôm sau, tôi cố tình đợi đến xế chiều mới về.

Sợ về sớm quá, họ còn chưa dậy, lại làm hỏng chuyện tốt của người ta.

Vừa bước vào cửa, tôi đã cảm thấy trong nhà lạnh lẽo đến rợn người, định gọi thím Trương.

Ngẩng đầu lên thì phát hiện, chồng tôi, Giang Vọng, đang ngồi trên ghế sofa.

Anh ta mặt mày âm trầm, đôi mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng người khác.

“Cô còn biết đường về cơ đấy?”

2

Tôi chợt có một dự cảm chẳng lành.

Chết rồi, Tiểu tam phu nhân không hầu hạ anh ta được tốt.

Nên tìm chính thất trút giận đây mà!

Tuy trong lòng thầm bĩu môi, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ.

Tôi nở một nụ cười chuẩn mực, nhe tám cái răng bước đến bên chồng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Chồng sao thế ạ?”

Giang Vọng đặt tay lên đùi, ngón tay gõ nhịp thong thả, ánh mắt lười biếng nhìn tôi.

“Sao, không muốn tôi ở đây à?”

Tôi vội vàng xà vào lòng anh ta, cười duyên dáng ôm lấy cánh tay anh ta nũng nịu.

“Đâu có đâu, em còn mong chồng có thể thường xuyên về nhà với em nữa kia, em ở nhà một mình buồn lắm đó.”

Anh có thể về, nhưng xin anh đừng về đột ngột như vậy!

Tôi thầm oán hận trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi như hoa.

“Chồng tối qua vất vả rồi, tối nay em bảo thím Trương hầm canh cho anh bồi bổ nhé.”

Tôi ra vẻ ân cần đấm vai, bóp tay cho anh ta, thừa cơ xem thử dưới lớp áo sơ mi của anh ta có dấu vết đỏ nào không.

Không có thì thôi, có thì coi như không thấy.

Ai bảo anh ta cho tôi tiền tiêu rủng rỉnh làm gì.


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!