Bẫy Tình

Chương 6



Hồi còn trẻ, tôi cũng từng ngu ngốc kể với người ta chuyện mình bị lừa dối, nghĩ rằng họ sẽ thông cảm. Kết quả, đối phương lại tưởng tôi đang cố tình khiêu khích.

Nếu tôi chất vấn Giang Tầm giữa đường, nghe cậu ấy giải thích, cậu ấy cũng sẽ không có phản ứng gì nhiều. Cậu ấy chỉ thấy phiền phức, cho rằng tôi vô lý gây sự.

Lạt mềm buộc chặt. Chiêu này, lúc nào cũng có tác dụng.

Đàn ông, bản chất vẫn là hèn. Có được thì không biết quý, chỉ đến khi sắp mất mới cuống cuồng lo sợ.

Giang Tầm trông không khá hơn là bao. Râu ria xồm xoàm, sắc mặt tiều tụy, quần áo trên người nhăn nhúm. Bộ dạng này, khiến gương mặt đẹp trai giảm đi vài phần.

Vừa nhìn thấy tôi, vội vàng muốn nắm tay tôi.

“Chị ơi, cuối cùng chị cũng về rồi?”

Tôi tránh tay cậu ấy, nhàn nhạt “ừm” một tiếng.

Vẻ mặt cậu ấy hoảng hốt: “Chị ơi, có phải chị không cần em nữa không?”

Giang Tầm mắt đỏ hoe, khóe mắt đẫm lệ. Vừa sợ hãi vừa hoảng loạn. Trông thực sự rất giống dáng vẻ không nỡ rời xa tôi.

Tôi cụp mắt xuống: “Chị đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta chênh lệch tuổi tác quá nhiều, nếu em đã có người mình thích hơn, chị cũng không miễn cưỡng.”

“Không có, không có miễn cưỡng, chị ơi, em thật sự thích chị, em không thích người khác, đối với Dư Chỉ… em thật sự thật sự chỉ là chơi đùa thôi.”

Cậu ấy tiến lại gần tôi, nhưng bị Hạ Cẩn Chu chặn lại.

Hạ Cẩn Chu lạnh lùng chế nhạo: “Tô vẽ cho sự thật ngoại tình của mình?”

Giang Tầm đứng dậy, gào lên với Hạ Cẩn Chu: “Cậu có tư cách gì quản chuyện của chúng tôi? Tránh ra!”

Hạ Cẩn Chu không nhúc nhích, hít sâu một hơi.

“Dựa vào việc tôi là bạn trai hiện tại của cô ấy, còn cậu chỉ là một tên cặn bã làm cô ấy tổn thương!”

Nghe những lời này, tôi và Giang Tầm đều lộ vẻ kinh ngạc.

Giang Tầm mắt long lên sòng sọc: “Cậu nói bậy! Chị ấy sao có thể thích cậu!”

Hạ Cẩn Chu không trả lời, chỉ nhìn tôi. Giống như hôm đó ở quán bar, ánh mắt mong chờ.

Ánh mắt tôi rối rắm, dường như đang lựa chọn giữa hai người họ. Cuối cùng cũng đưa ra quyết định: “Giang Tầm, chúng ta kết thúc rồi, cậu đi đi.”

Hạ Cẩn Chu không khách khí đẩy cậu ta ra cửa. Nghe tiếng Giang Tầm từ ban đầu cầu xin chuyển sang chửi bới.

“Chu Vụ, loại người như cô đáng bị bỏ rơi! Phụ nữ tuổi này như cô, tôi không chê cô đã là tốt lắm rồi, không phải chỉ là chơi đùa thôi sao, cô làm gì mà cứ bám riết không buông?”

Cậu ta chửi mãi, rồi không chửi nổi nữa. Hạ Cẩn Chu không khách khí đấm vào mặt cậu ta một cái.

Công tử bột như Giang Tầm không thể so sánh với Hạ Cẩn Chu. Giãy dụa vài cái, liền hoảng sợ bỏ chạy.

15

Hạ Cẩn Chu vừa quay lại liền đứng thẳng tắp bên cạnh tôi. Cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

“Sao vậy?”

Anh ta hừ một tiếng, không mở miệng.

Trong mắt tôi thoáng một tia cười: “Chuyện của tôi làm phiền cậu rồi, lát nữa gửi hồng bao cho cậu.”

“Chu Vụ, cô biết mà, tôi không phải vì cái này.”  Vẻ mặt anh ta dịu đi.

Tôi giả vờ không biết: “Vậy là vì cái gì?”

Hạ Cẩn Chu quỳ một gối trước mặt tôi: “Tôi tức giận vì hắn ta quá vô liêm sỉ, bị chia tay tức giận liền bắt đầu khơi lại vết sẹo của cô.”

Tôi cụp mắt: “Không sao.”

Hạ Cẩn Chu như bị kích động: “Tôi càng tức giận cô hơn, sao lại mù quáng như vậy, tìm toàn hạng người gì đâu, còn không bằng chọn tôi!”

Tôi đưa cho anh ta một chai nước: “Được rồi được rồi, nguôi giận đi.”

Anh ta hờn dỗi, không nhận. “Tôi biết cậu là vì tốt cho tôi, đừng giận nữa đừng giận nữa, tức giận hại thân không đáng.”

“Sau này cô tìm bạn trai thì để tâm một chút được không, đừng để ai cũng lừa được cô.”

Tôi đưa tay vỗ đầu anh ta: “Cậu còn dạy đời tôi à? Cậu mới bao nhiêu tuổi?”

Anh ta ỉu xìu: “Tôi cũng không nhỏ nữa.”

“Chúng ta cách nhau sáu tuổi, lúc tôi học tiểu học, cậu mới vừa chào đời.”

Hạ Cẩn Chu nhíu mày: “Tuổi tác có thể đại diện cho cái gì?”

Tôi nghẹn lời: “Được được được, là tôi nói sai rồi.”

Cuối cùng anh ta vẫn không hỏi ra, tại sao tôi không thừa nhận anh ta là bạn trai của mình. Rõ ràng chúng tôi chỉ còn cách lớp giấy cửa sổ cuối cùng.

Tôi đương nhiên biết, nhưng tôi cố ý làm vậy. Hạ Cẩn Chu lòng tự trọng cao.

Ở bên nhau không rõ ràng, sẽ khiến anh ta dễ dàng nảy sinh ý định lùi bước.

Trong tình yêu, người nào dùng tâm nhiều hơn sẽ tự nguyện trở thành người ở thế dưới.

Tôi muốn làm người ở thế trên thì không thể tỏ ra quá để tâm.

Phải để anh ta cảm thấy, sự bắt đầu của chúng tôi, là do anh ta tranh thủ có được.

Anh ta hiện tại đối với tôi phần nhiều là thương cảm. Chuyện tôi bị bỏ rơi nhiều lần, anh ta tưởng đó là vết thương lòng của tôi. Nghĩ rằng sẽ gây ra hiệu ứng cửa sổ vỡ.

Nhưng anh ta không hiểu. Những gì tôi có thể nói ra, đã không thể làm tổn thương tôi nữa rồi.


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!