Chú Rể

Chương 2



Nhẫn cưới là do anh ta tự thiết kế và chế tác.

Ngay cả từng bó hoa trên thảm cỏ cũng đều do anh ta đích thân quyết định kiểu dáng.

Anh ta cũng giống tôi, tràn đầy mong đợi với hôn lễ này.

Nhưng dù đã chuẩn bị tỉ mỉ đến vậy, vào thời khắc quan trọng nhất, anh ta vẫn lựa chọn từ bỏ tôi.

Điện thoại không ngừng nhận được tin nhắn thoại.

Giọng nói của Tiêu Nam Tự vang lên trong căn phòng, có phần chói tai giữa không gian yên lặng.

“Trình Trình, anh biết em là người hiểu chuyện, sau này anh nhất định sẽ bù đắp cho em.”

“Trình Trình, Doanh Doanh bị tai nạn xe, không thể thiếu người thân bên cạnh, anh mà rời đi, cô ấy sẽ không chịu phẫu thuật.”

“Trình Trình, ngoan nào, chúng ta đổi ngày khác tổ chức hôn lễ nhé?”

Tôi không biết trong đầu Tiêu Nam Tự đang nghĩ gì.

Tối qua tôi đã dặn anh ta hết lần này đến lần khác, rằng hôm nay đối với tôi quan trọng đến nhường nào.

Lúc đó, anh ta còn mỉm cười hôn tôi, bảo tôi đừng nghĩ nhiều, hãy yên tâm làm cô dâu xinh đẹp nhất.

Nhưng tôi có thể yên tâm được sao?

Hôm qua, Hứa Doanh Doanh còn nhắn tin cho tôi:

“Cậu đoán xem, nếu ngày cưới tôi đột nhiên xảy ra chuyện, thì anh Nam Tự sẽ chọn kết hôn với cậu, hay chọn ở lại bên tôi?”

Tôi cũng muốn biết câu trả lời.

Tôi tự nhủ, đây sẽ là lần cuối cùng.

Lần cuối cùng đánh cược.

4

Dù sao cũng là công ty tổ chức hôn lễ mà tôi đã làm việc cùng suốt nửa năm, sắp xếp nhanh chóng ngoài mong đợi.

Mười lăm phút sau, toàn bộ những thứ liên quan đến chú rể đều được thay thế.

Khách mời trên lễ đường xôn xao.

“Sao lại đột ngột đổi chú rể thế này?”

“Chẳng lẽ liên hôn giữa hai nhà có vấn đề sao?”

Người phụ trách của đội livestream dè dặt tiến lại gần tôi, trong mắt lộ rõ sự lo lắng không thể che giấu.

“Cô Trình, buổi phát trực tiếp có tiếp tục không?”

“Tiếp tục. Nhưng phần liên quan đến việc thay đổi chú rể, tạm thời không quay.”

Vừa dứt lời, điện thoại tôi vang lên.

Bên kia là giọng nói đầy giận dữ của bố tôi, dù không gặp cũng có thể cảm nhận được cơn giận cuồn cuộn.

“Con nhóc chết tiệt này lại bày trò gì nữa? Có phải Tiêu Nam Tự không cần con nữa không? Hội đồng quản trị vừa nói với bố là con đã đổi chú rể rồi!”

“Cái ý tưởng ngu ngốc này là sao? Bố đã bảo không được phát trực tiếp mà con cứ khăng khăng, giờ thì hay rồi, cả thiên hạ đều biết con bị Tiêu Nam Tự bỏ rơi!”

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự thất vọng trong lòng.

“Bố, người không giữ lời hứa là Tiêu Nam Tự.”

Giọng bố tôi càng thêm phẫn nộ.

“Bố không quan tâm! Con mau đi cầu xin Tiêu Nam Tự, quỳ xuống cũng được, bảo nó quay lại làm đám cưới với con ngay lập tức!”

“Con…”

Tôi còn chưa kịp nói hết câu, ông ấy đã dập máy.

Tôi cười chua chát.

Vẫn là như vậy, lúc nào cũng vậy.

Người phụ trách đội livestream do dự một lúc, rồi cẩn thận hỏi tôi:

“Cô Trình, có cần chúng tôi làm giả sự cố thiết bị không?”

Tôi hơi ngạc nhiên trước sự quan tâm này, có chút không quen:

“Cảm ơn anh. Nếu tôi nhớ không lầm, công ty của các anh cũng chỉ mới khởi nghiệp không lâu, không sợ mất danh tiếng sao?”

Anh ta bất ngờ cười thoải mái:

“Dù sao cũng là công ty nhỏ, cùng lắm làm lại từ đầu. Nhưng mà, hôn lễ của cô Trình… có vẻ không ổn lắm.”

Tôi bật cười tự giễu.

Phải rồi, ngay cả một người xa lạ như anh ta cũng quan tâm tôi, còn cố tìm cách giúp đỡ.

Nhưng những người luôn miệng nói yêu tôi thì sao?

5

Trên bãi cỏ, đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Tôi nhìn về phía cuối lễ đường, nơi có một bóng dáng xuất hiện kịp lúc.

Hốc mắt bỗng nhiên có chút cay cay.

“Chú rể đến rồi, giờ cô có thể yên tâm livestream rồi.”

Tần Bắc Vọng sải bước tiến vào bãi cỏ.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, mà dưới ánh nắng, anh ấy trông như đang có vầng dương tỏa sáng.

“Người kết hôn với Trình Trình là tôi. Nhà họ Tần và nhà họ Trình đều mong nhận được lời chúc phúc chân thành từ mọi người.”

Khí thế của thái tử nhà họ Tần quả thực không phải chuyện đùa.

Ánh mắt anh ấy sắc bén, quét qua toàn bộ lễ đường.

Đám đông lập tức im lặng.

Hai mươi phút sau, nhạc hôn lễ vang lên.

Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên thảm cỏ.

Ánh nắng rực rỡ, vạn vật đều tươi sáng.

Tôi từng bước đi tới, ánh mắt lướt qua những gương mặt quen thuộc.

Ngoài dự đoán của tôi, cụ ông nhà họ Tần cũng có mặt.

Tôi ngẩng đầu nhìn, không chỉ có ông ấy, mà còn có cả ba mẹ và em gái của Tần Bắc Vọng.

Người nhà họ Tần đều đã đến.

Ánh mắt tôi cuối cùng dừng lại ở trung tâm bãi cỏ, nơi anh ấy đang đứng.

Tần Bắc Vọng mặc một bộ vest đen được cắt may tinh tế, dáng người cao ráo, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi mang theo một nụ cười dịu dàng.

Tôi bước đến trước mặt anh ấy, nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Đôi mắt anh ấy sâu thẳm, ẩn chứa những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.

Tần Bắc Vọng cao lớn, đứng cạnh anh ấy, tôi bỗng trở nên nhỏ bé lạ thường.

Tôi chớp mắt, kiềm nén những giọt nước mắt sắp trào ra:

“Cảm ơn anh, Tần Bắc Vọng.”

Anh ấy siết nhẹ tay tôi, khóe môi khẽ nhếch lên:

“Vinh hạnh cho tôi.”

6

Lúc trao nhẫn, tôi bỗng khựng lại.

Chiếc nhẫn này không phải là chiếc mà Tiêu Nam Tự từng dày công thiết kế.

Kiểu dáng đơn giản hơn, nhưng lại toát lên vẻ sang trọng, viên kim cương cũng lớn hơn hẳn một bậc.

Trong lòng tôi không khỏi tặc lưỡi.

Chậc chậc chậc, nhà họ Tần đúng là gia tộc hàng đầu của Cảnh Thành, ngay cả nhẫn cưới chọn đại cũng xa hoa đến mức này.

Nhẫn vừa vặn với ngón tay tôi, đeo vào hoàn toàn không có chút dư thừa nào, tôi lại thêm một lần ngây người.

“Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu của mình rồi.”

Tôi hơi thất thần.

Tần Bắc Vọng, người tôi luôn biết đến với danh xưng “con nhà người ta”, một người vừa giàu có vừa tài giỏi, luôn là niềm tự hào trong mắt các bậc phụ huynh.


❤️ Cảm ơn bạn đã ghé thăm vonggianglau.top. Chúc bạn có những phút giây thư giãn tuyệt vời!