“Chính anh là người đồng ý chia tay mà.”
“Ừm, anh đổi ý rồi.”
“Nhưng tôi không muốn, tôi…”
“Em muốn anh làm gì, anh có thể thay đổi.”
Hắn ngắt lời tôi, siết chặt cổ tay tôi hơn, lực nắm trên cổ tay tôi làm tôi thấy đau.
“Lâm Giản, em có biết mấy ngày qua anh đã khổ sở thế nào không?”
“Đừng làm anh buồn nữa, được không?”
“Giận hờn cũng có giới hạn thôi, ngoan nào, chúng ta quay lại đi.”
……
Tôi nhắm mắt lại.
Hắn nói hắn khó chịu.
Khó chịu vì liếc mắt đưa tình với nữ streamer?
Hay là vì để mặc những tin đồn trên mạng lan rộng?
Trước đây, tôi từng mơ được người đàn ông này dỗ dành.
Nhưng bây giờ, tôi hiểu rõ hơn bao giờ hết—
Nếu nhất thời mềm lòng mà đồng ý, thì người phải chịu tổn thương…sẽ lại là tôi.
14.
Tôi đẩy Chu Uyên ra.
Người chơi vị trí hỗ trợ trong đội cuối cùng cũng tìm được hắn, kéo hắn về phòng nghỉ.
Trận hôm nay đấu với đội tuyển của Lục Tinh Triệt—tuyển thủ mà họ đã bàn luận trên xe.
Thật ra trận này không có gì bất ngờ cả.
Chu Uyên gần như là một vị thần trong trò chơi này, thực lực cá nhân của hắn thậm chí còn vượt xa các tuyển thủ hàng đầu khác.
Trong trận đấu này cũng vậy.
Hắn hoàn toàn dựa vào sức mạnh cá nhân để chiến đấu, không phối hợp với đồng đội, nhưng vẫn suýt soát giành chiến thắng.
Sau trận đấu, huấn luyện viên cứ lắc đầu thở dài, nói rằng một đội không có sự phối hợp thì sớm muộn gì cũng đi vào ngõ cụt.
Tôi không hiểu về chiến thuật lắm, sau trận, đội tuyển cần tham gia phỏng vấn nên tôi đến hậu trường để sắp xếp công việc.
Ở đó, tôi trông thấy một người lặng lẽ ngồi trên vali hành lý.
Trông có vẻ cô đơn.
15.
Lục Tinh Triệt.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu ấy bị Chu Uyên đánh bại rồi.
Cả hai đều là xạ thủ, phong cách cũng có phần tương tự, giới truyền thông vô thức đặt họ lên bàn cân so sánh.
Nhìn cậu thiếu niên ngồi lặng lẽ một mình, trong lòng tôi bỗng có chút dao động.
“Sao thế? Thắng thua là chuyện thường tình mà.”
Tôi bước đến trước mặt cậu ấy, nhẹ nhàng nói.
Cậu ấy ngẩng lên nhìn tôi, trong ánh mắt trống rỗng ấy như có cả một dải ngân hà lấp lánh.
“Em không thấy buồn.”
“Em chỉ không cam tâm.”
“Chị à, nếu em mạnh hơn Chu Uyên, có phải chị sẽ gia nhập đội của em, trở thành trợ lý của em không?”
”…”
Thật ra, có một chuyện rất ít người biết—
Tôi và cậu đấu sĩ trẻ đang lên này đã quen nhau từ lâu.
Bởi vì năm tôi 14 tuổi, chính người bạn thân thuở nhỏ này là người đã đưa tôi đến xem trận đấu của Chu Uyên.
Nhưng tôi lại khó lòng trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu ấy.
Bởi tôi không phải vì học ngành eSports rồi mới thích Chu Uyên.
Mà là vì thích Chu Uyên, tôi mới theo học ngành này.
Dường như đã đoán được câu trả lời của tôi, Lục Tinh Triệt bất chợt cười khẽ, đưa tay kéo nhẹ tay áo tôi.
“Em hiểu mà, chị.”
“Chị theo đuổi Chu Uyên thế nào, chẳng phải em đã chứng kiến từ đầu đến cuối rồi sao?”
”…”
Chỉ là bây giờ, mọi thứ đã kết thúc rồi.
Tôi âm thầm bổ sung câu này trong lòng.
Khi tôi và Lục Tinh Triệt đang trò chuyện, Chu Uyên mặc áo đồng phục đội bước vào hậu trường.
Đi bên cạnh hắn là một cô gái khác.
16.
Hệ thống điều hòa trong nhà thi đấu được bật hơi thấp.
Tôi nhìn thấy nữ bình luận viên Độ Độ đang khoác trên vai chiếc áo đồng phục của Chu Uyên.
Trong lòng chợt có chút cảm xúc lẫn lộn.
Vốn dĩ gương mặt của Chu Uyên đã lạnh lùng sẵn.
Nhưng khi trông thấy tôi đứng trước mặt Lục Tinh Triệt, cổ tay còn bị cậu ấy nắm lấy—
Biểu cảm của hắn lập tức biến thành cơn thịnh nộ đang cuộn trào.
Hắn siết chặt tay Độ Độ, kéo cô ta rời đi.
Tính khí của hắn là thế, sáng nắng chiều mưa, tôi cũng chẳng thèm để ý.
Đồng đội của Lục Tinh Triệt gọi cậu ấy đi.
Tôi đứng dậy, đang chuẩn bị quay về thì một nhân viên hậu trường chặn tôi lại.
“Chị Lâm, tuyển thủ Chu hình như có chuyện muốn tìm chị, đang đợi trong phòng trang điểm.”
17.
Không biết cái nhà thi đấu này được thiết kế kiểu gì, mà tôi phải rẽ ngang rẽ dọc mãi mới tìm được chỗ đó.
Chưa kịp đẩy cửa vào, tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.
“Chu Uyên, bạn gái anh thật sự chia tay với anh chỉ vì mấy lời em nói à?”
Giọng cô ta mang theo chút nũng nịu.
“Tôi chia tay, cô vui lắm à?”
Giọng nói của Chu Uyên vang lên, lạnh lẽo đến cực điểm.
“Cũng không thể nói là vui được, Chu Uyên.”
“Chỉ là, em chưa bao giờ giấu nổi tình cảm dành cho anh.”
“Bây giờ hai người chia tay, nếu em vui mừng quá thì trông sẽ thật hèn hạ đúng không?”
Tôi chết lặng ở cửa.
Thì ra Chu Uyên gọi tôi đến đây là để tôi nghe những lời này sao?