Cô ta lại bắt đầu giở giọng khó chịu với tôi.
Tôi chẳng thèm nhìn, đứng dậy bước ra ngoài.
Đến giờ học cùng Hạ Sơ Tầm rồi.
Vừa đi được mấy bước, tôi chợt nghe giọng nói trầm thấp của Chu Hân vang lên từ phía sau:
“Lạc Lạc, cậu phải cố gắng lên đấy. Gần đây trạng thái của cậu không tốt lắm, phải chăm chỉ học hành hơn.”
Nực cười.
Sau mấy ngày “bỏ bê”, tôi cảm thấy tinh thần mình tốt lên rất nhiều.
Dạy học cho một học sinh kém cũng không phải vấn đề gì to tát.
Tôi ngoảnh lại, mỉm cười nói:
“Tất nhiên rồi.”
6
Vừa bước vào lớp của Hạ Sơ Tầm, tôi đã khiến cả lớp xôn xao.
Là “học thần” của lớp chọn, các học sinh lớp khác không biết tôi đã sa sút thế nào trong thời gian qua, trong mắt họ, tôi vẫn là một nhân vật đáng ngưỡng mộ.
Mọi người nhìn thấy tôi liền đồng loạt buông bút, mắt không rời khỏi tôi dù chỉ một giây.
Mỗi bước tôi đi, họ lại hít sâu một hơi, chọc chọc vào tay bạn cùng bàn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Ngồi bên cửa sổ, Hạ Sơ Tầm lập tức thu dọn sách vở, đứng dậy.
Không biết có phải ảo giác của tôi không, nhưng trông cậu ấy như cố tình chắn tôi lại, không để mọi người nhìn thấy.
“Đi đi đi, lo mà học bài đi, đây là… bạn tốt của tôi.”
“Ể—”
Bạn cùng lớp của cậu ấy kéo dài giọng, phát ra một tiếng cảm thán đầy ẩn ý.
Hạ Sơ Tầm liếc tôi một cái, rồi nói: “Đi thôi.”
Tôi bước theo cậu ấy, phát hiện tai cậu ấy hơi ửng đỏ.
Để tiện học tập, cậu ấy đã mở sẵn một phòng học trống để chúng tôi ngồi chung.
Hạ Sơ Tầm cúi đầu lục lọi sách trong cặp, mái tóc đen nhánh khẽ lay động.
Bên ngoài cửa sổ, cây long não xanh tốt, lá cây xào xạc trong cơn gió đêm.
Gió thổi vào mang theo hơi thở nồng nàn của mùa hạ.
Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, khuỷu tay có thể chạm nhẹ vào nhau một cách vô tình.
“Cậu làm trước đi, làm xong thì so đáp án, chỗ nào sai tớ sẽ giảng cho.”
Nói xong, tôi lấy từ trong cặp ra một quyển sách rồi bắt đầu đọc.
Ba tiết tự học buổi tối, vẫn phải tìm cách giết thời gian thôi.
Hạ Sơ Tầm ngoan ngoãn gật đầu, nhưng khi ánh mắt cậu ấy lướt qua cuốn sách trên bàn tôi, cậu ấy lập tức hóa đá.
“Bá… bá…”
“Bá đạo tổng tài cưỡng chế yêu.”
Nói xong, tôi liền nghiêm túc bắt đầu học thuộc cả cuốn sách.
Chu Hân, xem tôi không học chớt cô đi.
Hạ Sơ Tầm kinh ngạc nhìn tôi một cái, rồi không dám nói gì nữa.
7
Cách tôi đọc tiểu thuyết như học thuộc sách giáo khoa khiến Hạ Sơ Tầm vô cùng sửng sốt.
Thỉnh thoảng cậu ấy lại lén nhìn tôi, tờ đề thi trắng gần như không có dấu vết tính toán nào, giống như cậu ấy đang đoán bừa đáp án.
Rõ ràng là tâm trí không đặt vào bài làm.
Tuy nhiên, trong lúc lén nhìn đáp án trên bài thi của cậu ấy, tôi phát hiện ra một chuyện kinh thiên động địa.
Tên này… làm đúng hết!
8
Sau một tiết học, Chu Hân đỏ bừng mặt lao đến cửa lớp tôi.
Cô ta run rẩy chỉ tay vào tôi nhưng không thốt nên lời.
Tôi khép lại quyển sách.
Ồ, vừa rồi tôi đã học thuộc một số nội dung không tiện nói ra.
Muốn phản kháng hệ thống phản học bá thì phải làm thế này chứ sao!
Chu Hân nghiến răng nghiến lợi, chạy thẳng đến chỗ tôi ngồi.
“Lâm Lạc Lạc, cậu, cậu…”
“Tôi làm sao cơ?”
Cô ta vừa muốn mắng tôi, nhưng lại sợ lỡ miệng làm bại lộ bí mật, mặt đỏ bừng như gấc chín.
Hạ Sơ Tầm ngồi bên cạnh tôi, cùng tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt như đang xem kẻ ngốc.
Khi cả hai còn đang giằng co, cửa lớp vang lên ba tiếng gõ nhẹ.
Một thiếu nữ tóc dài, lạnh lùng đứng ở cửa.
Mái tóc đen, môi đỏ, tay khoanh trước ngực, đôi mắt đẹp đến cực điểm.
Cô ấy sải bước đi vào, trông như một bức tranh sơn dầu thời trung cổ, từng cử động đều hoàn hảo không thể chê vào đâu được.
“Chị?”
Hạ Sơ Tầm ngẩn người, vui vẻ nói: “Sao chị lại tới đây? Không phải đang tham gia trại huấn luyện học sinh giỏi à?”
Lúc này tôi mới bừng tỉnh nhận ra, đây chính là chị gái của Hạ Sơ Tầm – Hạ Vi Nhiên.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, cô ấy hơi mím môi, khẽ gật đầu với tôi.
Cứu mạng!
Tim tôi đập thình thịch.
Chị gái vừa thơm vừa đẹp quá!!!