Tôi ngồi thoải mái trong phòng nghỉ, bắt chéo chân đầy vui vẻ, nhìn Chu Kiều Kiều mặt mày xám xịt chuyển tiền cho tôi.
Sau đó lại mặt càng đen hơn, cúi đầu xin lỗi tôi.
Lúc ra khỏi đồn cảnh sát, Chu Kiều Kiều nhìn tôi đầy hận thù, ánh mắt như rắn độc.
Giờ thì cô ta đã không thể “giả ngoan” nữa, hoặc nói đúng hơn, đây mới chính là bộ mặt thật của cô ta.
“Phương Sầm, chờ đấy, tao sẽ giết mày sớm thôi!”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, thậm chí còn mỉm cười dịu dàng.
Được thôi, tôi chờ.
Tôi muốn xem cô ta định giết tôi như thế nào.
6
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.
Tôi vừa yên tâm học hành được hai ngày thì phát hiện mình bị người ta đăng bài bôi nhọ trên diễn đàn trường.
Đó là một tài khoản ẩn danh, đăng kèm ảnh tôi cầm hóa đơn mua điện thoại chính là hóa đơn 20 vạn kia. Thêm vào đó là nội dung hóa đơn chi tiết, cùng với tấm hình chụp tôi đang nở nụ cười đắc ý. Lập tức gây nên làn sóng tranh cãi dữ dội.
Phần bình luận gần như nổ tung:
“Bây giờ ai ai cũng có thể vào học đại học à? Cái điện thoại 20 vạn, làm bằng vàng nguyên khối à?”
“Không phải là hoa khôi năm nhất, Phương Sầm sao? Mới nhập học đã bị bao nuôi à?”
“Trên gọi là ‘hoa khôi’, giờ nên gọi là ‘trò hề’ thì đúng hơn!”
Người bạn báo tin cho tôi thì tỏ ra lo lắng, cố nén vẻ mặt hóng hớt mà an ủi:
“Cậu đừng giận quá nhé. Chúng mình đều biết cậu là người tốt. Những người đó hiểu lầm cậu thôi, đừng buồn quá…”
Tôi ngắt lời bạn mình: “Mình không giận.”
Tôi vẫn mỉm cười, dịu dàng nói với cô ấy: “Cảm ơn cậu. Yên tâm, mình sẽ giải quyết chuyện này.”
Nói xong, tôi lập tức đăng một bài đính chính trên diễn đàn.
Ban đầu tôi không tiết lộ thân phận gia đình, chẳng qua là vì trước ngày khai giảng, ba tôi từng nhắc nhở. Nhưng lão già đó còn chẳng giữ được đạo làm cha, tôi tất nhiên cũng chẳng cần nghe theo.
Tôi đăng một bài viết, tung ra lịch sử tiêu dùng hơn mười năm qua của mình, kèm hình ảnh vài chiếc xe mang tên tôi.
Viết kèm theo dòng caption:
“Vậy là tôi bị bao nuôi từ khi mới sinh ra à? Người có tiền khẩu vị cũng độc đáo thật đấy.”
Sau đó, tôi giả vờ khóc lóc chạy thẳng đến văn phòng trưởng khoa.
Tôi ngồi đó khóc suốt mười phút, cho đến khi trưởng khoa sốt ruột, mặt đầy bất lực đến an ủi: “Đừng khóc nữa, có chuyện gì ấm ức cứ nói với thầy. Thầy nhất định đứng về phía em.”
Tôi nói: “Em bị người ta vu khống, bôi nhọ danh dự. Mà người có thể lấy được bức ảnh đó chỉ có Chu Kiều Kiều, cô trợ lý giáo vụ và người của Chu Kiều Kiều. Thầy ơi, em sống không nổi nữa rồi, hu hu hu…”
Rất nhanh, trưởng khoa hoảng loạn gọi mấy người kia đến.
Bị truy hỏi như vậy, tất nhiên họ không thừa nhận, chỉ nói tôi hiểu lầm, việc đó không liên quan đến họ.
“Nếu vậy thì ai làm? Làm ơn chỉ rõ danh tính, để tôi còn tìm người ấy!” Tôi dõng dạc.
Chu Kiều Kiều bĩu môi, lại bắt đầu nũng nịu:
“Phương Sầm, cậu biết mà, Chu bảo bối chỉ là một bà bầu nhỏ dại, chẳng biết gì cả, làm sao làm được mấy chuyện như vậy? Biết đâu là cậu từng đắc tội với ai đó, người ta thuê hacker lấy trộm ảnh rồi tung lên?”
Thật là vinh dự quá mức, đến mức bị người ta thuê hacker chỉ để đăng một bức ảnh chẳng mấy ảnh hưởng kia.
Lúc này, cô trợ lý giáo vụ cũng chen vào:
“Đúng đấy, nếu em thấy ảnh hưởng, chúng tôi sẽ nhờ admin xóa bài là được. Em là sinh viên, còn phải học bốn năm nữa, đừng quá mạnh mẽ như vậy. Ra ngoài người ta lại tưởng sinh viên trường mình đều thế thì phiền lắm.”
Cô ta hôm nay đeo túi hàng hiệu đời mới nhất, vừa nhìn là biết đắt đỏ. Nhìn ánh mắt đưa tình giữa cô ta và Chu Kiều Kiều, tôi lập tức hiểu ra cô ta đã nhận quà, giờ thành tay sai của Chu Kiều Kiều.
Tôi cúi mắt, lấy điện thoại dự phòng ra.
“Nếu các người không biết, lại chẳng muốn lo chuyện, thì tôi gọi cảnh sát vậy. Cảnh sát giúp tôi, vừa tiện lại nhanh.”
Nói xong, tôi ấn gọi 110.
“Bạn học Phương, khoan đã!”
Trưởng khoa sợ tôi thật rồi. Nhớ lần trước tôi báo cảnh sát không báo trước, khiến ông bị hiệu trưởng mắng te tua. Lần này nhất định không thể để tôi báo cảnh sát được.
Ông ta vội vàng kéo tôi lại, mặt đầy bất lực, gần như sắp nói ra “đừng làm loạn nữa”: “Yên tâm, chuyện này thầy nhất định điều tra rõ, cho em một câu trả lời thỏa đáng. Giờ ổn chưa?”
Tôi bấy giờ mới tỏ vẻ oan ức mà đồng ý, còn nhấn mạnh: “Chuyện này không phải em ép thầy đâu nhé. Em cũng không muốn thế đâu, thầy biết mà?”
“Biết, biết rồi.”